Giọng nói trong bản ghi âm vừa vang lên, người xung quanh đều kinh ngạc, lập tức nhìn về phía Phương Đồng, vì giọng nói gọi tên Trương Hưng chính là của ông ta.
Sắc mặt Phương Đồng thay đổi đột ngột, đồng thời Trương Hưng còn chưa kịp rời đi cũng luống cuống.
"Ngày mai, ông Thường của bên kiểm tra đột xuất sẽ đến, anh chuẩn bị sẵn sàng, khi đến lượt anh xuất hiện, tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh, diễn tốt vở kịch này cho tôi!"
"Biết rồi, ông cứ yên tâm!"
"Ừ! Làm tốt chuyện này, tôi sẽ tìm một công việc nhàn hạ trong trường học cho anh!"
"Vậy tiền thì sao?"
"Đợi lát nữa tôi chuyển trước cho anh một nửa, sau khi xong việc sẽ chuyển tiếp một nửa nữa! Khi làm việc phải thông minh nhanh nhạy một chút, biết chưa?"
"Ông cứ yên tâm! Tôi sẽ làm ổn thỏa!"
Tiếng trò chuyện trong bản ghi âm kết thúc, sắc mặt Phương Đồng tối sầm đến cực điểm, ông ta tuyệt đối không thể nào ngờ được, Tiêu Nhất Phi lại có bản ghi âm cuộc điện thoại của mình và Trương Hưng.
Sau khi phát xong bản ghi âm, Tiêu Nhất Phi nói: "Hiệu trưởng Phương, vừa nãy ông mới nói hiệu trưởng trước không nên hợp tác với người kinh doanh như tôi! Vậy tôi muốn hỏi, kiểu hợp tác mà ông muốn, có phải là giống như giữa ông và Trương Hưng kia không?"
Phương Đồng đỏ mặt, giờ phút này mọi người quan sát xung quanh đều đang giật mình nhìn ông ta chằm chằm, chuyện này xoay chuyển quá nhanh, trong lòng họ liên tục kinh ngạc, cũng không ngờ được chuyện này lại cho một tay Phương Đồng bày kế.
Nghe bản ghi âm này, sắc mặt mấy nhân viên phân xưởng cũng thay đổi.
Trần Hạo cười tủm tỉm nhìn tất cả những chuyện này, trong lòng thầm khen Tiêu Nhất Phi thật sự có tài, rõ ràng cô ấy đã đoán trước được Phương Đồng sẽ gây chuyện, cho nên mới tốn tâm tư đề phòng. Chẳng qua, Trần Hạo cũng biết. Nhưng chỉ có bản ghi âm, e rằng còn chưa đủ để con cáo già Phương Đồng này ngoan ngoãn cúi đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT