Giang Ngạo Tuyết không phản đối, bọn người Mark càn rỡ như thế làm cô ấy cũng rất khó chịu, bèn lập tức vào trận.
"Chờ lát nữa thi đấu, hai người chỉ cần đệm số bóng mà tôi tiếp là được, còn lại cứ giao bọn họ cho tôi!"
Mark ở phía đối diện nhìn thẳng vào Trần Hạo, cười gằn, cảm thấy tên này thật là điếc không sợ súng, vẫn nghĩ rằng mình có thể thắng cơ đấy.
Đúng lúc này, một người vây xem mới đến hét ầm lên: "Trời ạ, đây chẳng phải là chủ công Mark của đội cầu thủ quốc tế vừa vô địch thế giới ở cuộc thi Thế Cẩm tại bãi cát Hải Dương hai ngày trước sao?"
"Quán quân của cuộc thi Thế Cẩm?", người xung quanh đột ngột bị tin tức này làm cho kinh ngạc không thôi.
"Đúng là vậy! Hắn không chỉ là thành viên chủ lực của đội bóng vô địch, mà còn là cầu thủ tiến công mạnh nhất của cuộc thi Thế Cẩm ở Hải Dương lần này!", người kia tiếp tục phổ cập kiến thức.
"Má ơi, đấu với quán quân của Thế Cẩm, chẳng phải là tự muốn bị hành hạ đấy à?"
Người vây xem đều líu cả lưỡi, cũng không ngờ mấy người phương Tây lợi hại như vậy, lại còn là tuyển thủ lành nghề, vô định cả thế giới, trong phút chốc đều cảm thấy lần này Trần Hạo thua là cái chắc.
Trong khi mọi người đang xì xào bàn tán, Ngô Thiến cũng trợn mắt há mồm, lúc này mới hiểu sao trông hai người đó lại quen mắt như vậy, mấy hôm trước cô ấy còn xem phát sóng trực tiếp trận xếp hạng đấy!
Mark lúc này đắc ý hả hê, cảm giác ưu việt không ngừng tăng, mấy hôm trước hắn và Rawson mới đoạt được quán quân ở cuộc thi bóng chuyền trên cát của Thế Cẩm do Hải Dương tổ chức xong, hai hôm nay được quản lý dẫn đi thư giãn xung quanh, ai biết lại trùng hợp va vào việc này,
Ngay cả đội tuyển quốc gia của Hoa Hạ Mark còn chẳng bỏ vào mắt, sao lại sợ một người qua đường đến tuyển thủ nghiệp dư còn chả phải như Trần Hạo được chứ? Hắn thầm cảm thấy là việc mình với Rawson hợp tác hành hạ anh đến chết đã là thứ nắm trong lòng bàn tay.
Mà sở dĩ hắn tiến lên khiêu khích, ngoại trừ việc nhìn Trần Hạo ba hoa không thuận mắt còn là vì xung quanh anh đều là những cô gái siêu cấp xinh đẹp, Mark thấy rằng người Tây Á kém cỏi như Trần Hạo không xứng có được những cô gái như Bạch Phi Nhi và Giang Ngạo Tuyết, đặc biệt là khi thứ anh dùng để ra vẻ lại chính là khía cạnh mạnh nhất của hắn.
Hắn muốn đến khoe khoang một chút, giáo huấn đồ điếc không sợ súng là Trần Hạo, sau đó nhân tiện dỗ dành hai người đẹp vui vẻ đi chơi, hẹn hò gì đó.
Thấy người xung quanh đã nhận ra mình, Mark cười cười nói với Trần Hạo: "Có phải bây giờ rất hối hận vì đã ra vẻ trước mặt tôi không? Cho anh một cơ hội, nếu anh chịu thua thì tôi coi như chưa có chuyện gì xảy ra, chơi với đồ bỏ nghiệp dư cỡ như anh hoàn toàn là lãng phí thời gian, còn không bằng mời mấy cô gái đẹp này đi uống cà phê!".
Trần Hạo tủm tỉm cười một cách xấu xa: "Tôi đang nghĩ xem, chờ lát nữa các anh thua rồi, liệu có khóc không nhỉ?"
"Còn mạnh miệng? Haha! Vận động là phải dựa vào thực lực, xem ra bọn đàn ông Hoa Hạ các người ngoại trừ thân thể không đẹp, đầu óc cũng không dùng được luôn! Chỉ có điều phụ nữ Hoa Hạ xem ra xuất sắc thật sự!", Rawson cười khẩy, nói.
Lần này thái độ của hai người bọn họ đã làm dấy lên ác cảm của không ít người Hoa Hạ bên dưới, đều cảm thấy đây rõ ràng là đang kì thị đàn ông Hoa Hạ!
Nhưng tuy khó chịu trong lòng, lại không ai có thể phản bác, càng không tin là Trần Hạo sẽ thắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT