*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cậy quyền cậy thế để chèn ép người khác? Ha ha! Phong thuỷ mà cũng phân biệt như thế này sao? Ỷ lớn bắt nạt nhỏ? Nực cười! Xem phong thuỷ không phải là chỉ dựa vào năng lực thôi sao? Trần Hạo tôi không môn, không phái, tự có lối đi của riêng mình! Không có môn phái, cũng không có thầy!”

Những người khác nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì cười phá lên.

“Còn tưởng rằng là nhân vật lớn nào? Thì ra chỉ là một kẻ lừa đảo?

“Đúng vậy, thật không thể hiểu nổi, sao trên đời này lại có loại người như vậy chứ, là ai đã cho cậu ta dũng khí để khiêu khích La đại sư như thế?”

“Thật không biết những người trẻ tuổi bây giờ suy nghĩ như thế nào? Chẳng hiểu đầu óc phát triển kiểu gì nữa? Lừa dối người khác!”

Vu Thừa Dân đã sớm mất kiên nhẫn, ông ta phất tay chuẩn bị gọi người đến đuổi Trần Hạo đi.

Trần Hạo không quan tâm đến những người khác, anh tỏ vẻ khinh thường, phản bác lại nghi ngờ của mọi người: “Luật lệ nào quy định người không môn không phái sẽ không thể trở thành bậc thầy huyền học? Là ai quy định người không có thầy thì không được nghi ngờ La Tam Thanh? Có phải là lừa dối người khác hay không thì phải dựa vào bản lĩnh, không phải chỉ dựa vào dăm ba câu nói suông!”

Sau đó, Trần Hạo nhìn về phía La Tam Thanh: “Ông La, nếu như ông muốn so sánh trình độ khua môi múa mép với tôi thì tôi đây xin nhận thua trước!”

Lúc này, La Tam Thanh đã hoàn toàn tức giận.

“Buồn cười, cậu có biết đến “Chu Dịch” không? Biết cái gì là “Thuỷ Long Kinh” không? Cậu đã từng đọc qua “Bát Trạch Minh Kính”, “Dương Trạch Thập Thư” chưa?”

La Tam Thanh vừa nói vừa đi về phía Trần Hạo, khí thế áp đảo.

Cả đời này gã ta chìm đắm trong phong thuỷ huyền học, đây là lĩnh vực mà gã ta cực kỳ kiêu ngạo, hiện tại lại bị Trần Hạo nói năng lực của gã ta không đáng một đồng, điều này làm cho La Tam Thanh vô cùng giận dữ.

Gã ta chấp nhận việc Trần Hạo nghi ngờ, cũng chấp nhận việc Trần Hạo đưa ra lời nhận xét, nhưng La Tam Thanh tuyệt đối không chấp nhận việc Trần Hạo nói gã ta có tiếng mà không có miếng!

“La Tam Thanh tôi từ khi ba tuổi đã được Phi Vân chân nhân của phái Võ Đang nhận nuôi, tôi đã đọc tất cả sách vở liên quan đến huyền học trong Võ Đang Toàn Thư Các, một tên nhóc không môn, không phái như cậu mà cũng dám nói tôi có tiếng không có miếng?”

“Bốn mươi năm trước, một ngọn núi bị sạt lở, trước đó tôi đã đi thăm dò một lượt xung quanh, thông báo cho người dân ở thị trấn nhỏ dưới chân núi nhanh chóng di tản đi nơi khác, kết quả là cứu được một nghìn ba trăm hai mươi lăm mạng người!”

“Ba mươi lăm năm trước! Nam Châu bị sụt lún, trước đó ba ngày, tôi yêu cầu chủ của hai tòa cao ốc cho mọi người rời khỏi toà nhà, kết quả là cứu sống được bốn trăm năm mươi sáu mạng người!”

“Thảm họa lớn ở Hán Thuỷ, vì lời nói tai hoạ không thể tránh của tôi năm đó mà Hán Thuỷ giữ được ba trấn, bảy mươi hai thôn, mọi người di tản trước thời hạn, người được tôi cứu sống đâu chỉ có hàng nghìn, hàng triệu người?”

“Động đất ở Thục Châu, tôi cùng bảy mươi hai đại sư huyền học khác bày trận cầu phúc, khiến cho thiệt hại giảm xuống mức thấp nhất!”



“La Tam Thanh tôi nghiên cứu huyền học hơn năm mươi hai năm, cứu sống hàng triệu người, vậy mà cậu lại bảo tôi có tiếng mà không có miếng? Cậu dựa vào cái gì mà nói như vậy? Ai cho cậu cái tư cách ấy?”, La Tam Thanh lạnh lùng nói.

Những lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc, ban đầu bọn họ chỉ biết La Tam Thanh là một đại sư huyền học rất lợi hại, nhưng họ chưa từng nghĩ đến chuyện La Tam Thanh có tham gia vào mấy sự kiện kia, nhất thời, ánh mắt của mọi người nhìn về phía La Tam Thanh lại có thêm vài phần kính trọng! Mà nhìn sang Trần Hạo lại càng thêm khinh bỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play