*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Của em không phải cũng là của anh sao?”, Trần Hạo nói.

“Thật sao?”, Bạch Phi Nhi hỏi lại.

Trần Hạo cười một tiếng: “Đương nhiên!”

Bạch Phi Nhi lạnh nhạt cười tự giễu một tiếng: “Nếu như anh không ký vào tập văn kiện này thì em sẽ từ chối tất cả lời mời hợp tác của Hans!”

Trần Hạo im lặng cười khổ, làm sao cũng không nghĩ cô sẽ bướng bỉnh đến mức này.

Bạch Phi Nhi thì dường như đã hiểu rõ tất cả: “Anh không cần nói, nếu anh đã có nhiều bí mật không thể để cho em biết thì anh chứng minh chúng ta không thân mật đến mức của em chính là của anh đi? Lúc đầu cuộc hôn nhân này cũng chỉ là hình thức, cũng không thể tiến thêm một bước! Vẫn phải tính toán sổ sách cho rõ ràng mới được!”

Thấy Bạch Phi Nhi kiên định như thế, Trần Hạo biết chuyện đã đến nước này rồi, có nói thêm cái gì nữa cũng không hay.

Anh biết Bạch Phi Nhi để ý cái gì, đơn giản là thiếu thốn sự tin tưởng từ cả hai bên, cô cho rằng, nếu như Trần Hạo tin cô thì sẽ nói hết tất cả. Nhưng những chuyện kia anh phải nói thế nào? Bắt đầu từ đâu?

Dưới tình trạng như vậy, Trần Hạo không thể nào giải thích được, thậm chí coi như nói ra sự thật thì Bạch Phi Nhi sẽ tin sao? Không chắc chắn!

Nghĩ đến đây, anh dứt khoát cầm cây bút lên, ký luôn tên mình vào bản hợp đồng!

Thấy Trần Hạo ký tên, Bạch Phi Nhi nghiêm túc kiểm tra xong, cầm tài liệu lên đi ra khỏi phòng làm việc, sau đó truyền đến tiếng đóng cửa “Rầm” một phát, cô lạnh lùng quay về phòng ngủ của mình.

Sau khi trở về phòng, Bạch Phi Nhi cũng không biết trong lòng mình cảm thấy thế nào, cô cảm thấy giữa hai người vẫn luôn không thể tìm thấy được điểm nào giúp cả hai cùng dễ chịu, có thể tự nhiên tìm hiểu đối phương!

Có lẽ trước tiên nên làm rõ quan hệ rồi mới tính đến cái khác mới là lựa chọn chính xác, nghĩ đến đây, Bạch Phi Nhi cũng cho rằng những gì mình làm là đúng.

Sau khi cô rời đi, Trần Hạo cười khổ đóng cửa phòng làm việc lại, thực ra tình huống này đã nằm trong dự đoán của mình, nhưng khi nó thật sự tới, anh lại cảm thấy rất phức tạp!

Sáng sớm hôm sau, không ngoài dự đoán của Trần Hạo, Bạch Phi Nhi đã đến Bạch Thị từ sớm, cố ý không đụng mặt với anh.

Trần Hạo chỉ có thể bất đắc dĩ đi ra ngoài, vừa lái xe ra khỏi biệt thự, đã thấy một chiếc Audi đuổi theo, sau đó anh nhìn thấy Mễ Giang Hàn ngồi trong chiếc xe kia.

Trần Hạo dừng xe ở ven đường, Mễ Giang Hàn xuống xe trước nhanh chóng đi tới bên cạnh xe của anh, cung kính nói: “Trần đại sư!”

Trần Hạo ung dung hạ nửa kính xe xuống, nói: “Ông tìm tôi?”

Mễ Giang Hàn gật đầu: “Không biết hôm nay Trần đại sư có thời gian không? Tôi có chút chuyện muốn làm phiền cậu!”

Trần Hạo liếc mắt nhìn Mễ Giang Hàn, cười nhạt một tiếng: “Thời gian thì tôi có, chỉ có điều phải xem đấy là chuyện gì đã!”

“Tôi muốn để cậu và quan chức Vu Thừa Dân ở tỉnh gặp nhau một lần!”, Mễ Giang Hàn nói.

Trần Hạo: “Vu Thừa Dân? Ông lớn của tỉnh à?”

“Phải!”, Mễ Giang Hàn nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play