*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau đó, anh bắt đầu tàn sát một mình!

Rõ ràng những tên đàn em khác đều cầm súng trên tay, nhưng lại không có người nào còn dũng khí để chiến đấu tiếp!

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, đám người còn lại đều rút lui vào trong phòng khách.

Mà Trần Hạo cũng mỉm đi về hướng phòng khách

Vào lúc này, không chỉ có những tên đàn em đang đánh nhau với Trần Hạo, ngay cả mấy ông lớn đã từng nhìn thấy những cảnh tượng hoành tráng cũng phải run lẩy bẩy!

Một người kinh khủng như thế, vừa lên đã không thèm nói gì, gặp người là giết! Ai mà không sợ chứ?

Diêm Chí Hằng thấy Trần Hạo bước vào phòng khách thì vô ý thức lùi về sau, mấy giây sau, hắn ta mới nhận ra được mình là người có tư cách nhất để nói chuyện bình đẳng với đối phương, nếu hắn ta mà sợ, chỉ sợ tình hình sẽ bị đối phương dễ dàng khống chế rất nhanh, liền cắn răng ráng chống đỡ.

"Rốt cuộc anh là ai? Anh có biết mình đã làm cái gì không?”, Diêm Chí Hằng nói.

Trần Hạo thì mặc kệ tên này, đưa chân khều một cái ghế trống bởi vì chủ nhân của nó đã chạy trốn ở cách đó không xa đến trước mặt, sau khi ngồi xuống mới uể oải lấy hạt dưa ra cắn.

"Làm cái gì? Không phải là giết hai người sao! Cũng không phải là tôi chưa từng giết ai bao giờ!”, Trần Hạo hời hợt nói.

"Anh...”, Diêm Chí Hằng bị thái độ khinh thường của Trần Hạo làm cho giận điên lên.

Lúc này Tiêu Vân Kỳ cũng nói: “Anh bạn, tôi thấy tốt nhất là anh vẫn nên làm rõ tình hình rồi hãy thể hiện! Để sau này đỡ phải hối hận!”

"Làm rõ ràng cái gì, tôi chỉ muốn hỏi mấy người một câu, lời tôi vừa nói, mấy người có nghe hiểu không? Có phục hay không?”, Trần Hạo nhìn Tiêu Vân Kỳ, hỏi.

Tiêu Vân Kỳ không ngờ mình chỉ nói một câu đã khiến Trần Hạo để mắt tới mình, hối hận đến phát điên, nghĩ thầm mẹ nó đang yên đang lành thể hiện làm gì chứ? Lần này đâm lao phải theo lao rồi!

Ở trước mặt nhiều đàn em như vậy, nếu Tiêu Vân Kỳ nhận sợ, cho dù hôm nay hắn ta thoát được, chắc chắn sau này cũng sẽ biến thành trò cười của người khác.

Nghĩ đến điều này, Tiêu Vân Kỳ nhấc mắt lên, đang muốn nói cái gì đó.

Vèo vèo vèo! Trần Hạo ném vỏ hạt trên tay ra, biến nó thành ám khí, từng cái bắn về phía trước mặt hắn ta cứ như viên đạn.

Tiêu Vân Kỳ ngây ra, trong lòng cực kì hối hận, nhưng mà đã muộn rồi!

Trong nháy mắt, đầu của hắn ta đã bị đánh thành than tổ ong, ngã ngửa lên trời, tất cả mọi người đều bị dọa đến mức run lẩy bẩy.

"Lải nhải cái gì, lải nhải chính là không phục!”, Trần Hạo nói.

Lúc này, Diêm Chí Hằng đã bị dọa đến điên rồi, cúi đầu không dám nhìn Trần Hạo.

Mà một ông lớn bên cạnh Trần Hạo khiếp sợ nửa ngày không kịp phản ứng, Trần Hạo vung tay ra, người kia bị đánh va vào tường như một viên đạn, máu tươi phun ra, hoá thành thịt nhão.

"Nhìn cũng là không phục! Còn người nào không phục nữa?”, Trần Hạo hời hợt nói.

Lần này những người còn lại đều bị dọa sợ, ai còn dám nói thêm một chữ “không” chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play