*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rầm! Vương Cương nặng nề rơi xuống đất, hồi lâu mới lảo đảo bò dậy được, ánh mắt đầy kinh hoàng.
Chỉ trong chớp mắt, tốc độ mà sức mạnh Trần Hạo thể hiện ra, gã căn bản không thể nào chống cự!
Trong lòng Vương Cương hiểu rõ sự chênh lệch giữa hai bên, nếu Trần Hạo muốn, lúc nào cũng có thể giết chết gã.
Quách Cự cả giận nói: “Lại dám ra tay trước, mày tự tìm chết! Lên hết cho tao!”
Những vệ sĩ còn lại nhìn ông chủ của mình như nhìn một kẻ ngốc, lập tức có xúc động muốn từ chức!
Ngay cả người mạnh nhất trong số bọn họ là Vương Cương mà còn trực tiếp bị người ta đánh như chó, bây giờ bảo bọn họ lên không phải là lên chịu chết sao?
“Không nghe tao nói gì sao? Đánh thằng nhãi này cho tao…”
Bốp! Trần Hạo lại đánh một bạt tai, khiến Quách Cự bay ra ngoài.
Rầm! Lúc cơ thể Quách Cự rơi xuống đất, mấy vệ sĩ đều trợn tròn mắt. Người ngay ở bên cạnh mình, lại đánh bay người bọn họ cần bảo vệ, mà bọn họ lại nhìn chẳng rõ.
Nếu như người này muốn lấy mạng ông chủ của bọn họ, bọn họ không thể nào bảo vệ được.
Quách Cự ngã lăn bảy tám vòng đến mức hoa mắt chóng mặt, hồi lâu mới phản ứng lại được, đứng dậy muốn mắng người.
Kết quả lại bị Vương Cương kéo lại: “Đừng! Giám đốc Quách, ông tuyệt đối đừng xúc động, người này là cao thủ!”
Quách Cự khó tin nhìn gã, sau đó tức giận nói: “Tao nuôi đám vô dụng chúng mày có ích gì chứ?”
Sắc mặt Vương Cương rất khó coi, nhưng vẫn cố gắng khuyên ngăn: “Giám đốc Quách, chúng ta nên rút lui thôi!”
“Rút lui con mẹ mày! Vô dụng! Lại đứng nhìn ông đây bị người ta đánh mất hết mặt mũi, vô dụng!”
Quách Cự lạnh lẽo trừng mắt nhìn Vương Cương, hung hăng liếc về phía Trần Hạo, lạnh lùng đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Mẹ nó, cứ chờ đấy, sớm muộn cũng tìm được cơ hội giết mày, còn cả con đĩ Tô Hâm Dao kia nữa! Cứ chờ đấy cho tao!”
Cả đám vệ sĩ vội vàng đi theo Quách Cự, Trần Hạo đáng sợ như vậy, bọn họ thật sợ ông ta không biết sống chết mà xích mích với người ta.
Sau khi mấy người đó rời đi, Tô Hâm Dao ái ngại nhìn Trần Hạo và Tiêu Nhất Phi: “Xin lỗi, làm liên luỵ đến hai người rồi!”
Tiêu Nhất Phi tự rót cho mình một ly rượu, nói: “Gì mà liên lụy chứ? Lấy thân báo đáp không được sao?”
Phụt! Tô Hâm Dao không nhịn được cười, nâng ly với Trần Hạo: “Bất kể thế nào cũng cảm ơn hai người nhiều! Nếu sau này Quách Cự còn làm phiền, tôi sẽ chủ động nói rõ mọi chuyện cho ông ta, sẽ không làm liên luỵ đến các người!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT