Trần Hạo có thể nhìn ra được nỗi xót xa của Giang Ngạo Tuyết, anh khẽ khuyên nhủ: “Có lẽ khi đó mọi chuyện không phải như những gì cô nghĩ, cô cảm thấy anh ta làm sai, nhưng có thể khi ấy anh ta không còn sự lựa chọn nào khác, bị buộc phải làm như vậy! Sống trên cõi đời này, ai cũng có khó khăn của riêng mình!”
Giang Ngạo Tuyết tự giễu uống một ngụm rượu: “Tại sao con người ta chỉ muốn sống thôi lại khó khăn đến vậy?”
Trần Hạo cười nói: “Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ, ông tôi đã nói với tôi như thế này, con người đến với thế giới này đều mang theo đau khổ! Chỉ là ai nhiều, ai ít mà thôi!”
Giang Ngạo Tuyết cụng chai rượu của mình vào chai rượu của Trần Hạo, nói: “Càng ngày tôi càng phát hiện ra anh rất thích hợp làm anh trai tri kỷ, còn anh thì sao? Những ngày tháng ở rể trong nhà họ Bạch cũng rất khó khăn phải không?”
Trần Hạo mỉm cười nhàn nhạt: “Có gì đâu mà khó khăn? Vừa được ăn ngon lại vừa có tiền tiêu, tự do tự tại, vui vẻ hạnh phúc biết nhường nào!”
Giang Ngạo Tuyết nói: “Không cần diễn trò trước mặt tôi, người khác không hiểu nhưng tôi lại có thể hiểu rõ! Tôi rất rõ ràng cái cảm giác ăn nhờ ở đậu, bị người ta coi thường là như thế nào! Những điều mà anh đã trải qua ở nhà họ Bạch, bản thân tôi cũng đã từng phải nếm trải!”
Trần Hạo cười lớn nói: “Đây thì có là gì? Người khác coi thường tôi thì tôi coi thường lại, người khác làm tôi mất mặt thì tôi cũng trả về cho họ đủ! Rất đơn giản!”
Giang Ngạo Tuyết nói: “Anh có thể đánh trả lại bọn họ là bởi vì anh vẫn còn đường có thể đi, chưa đến mức rơi vào hoàn cảnh cùng đường bí lối!”
Trần Hạo cười nhạt, anh không tiếp tục tranh cãi, nhưng lúc này anh cũng không nhịn được mà nhớ đến quá khứ của mình, cùng đường bí lối, phản kích từ trong tuyệt vọng, anh đã trải qua không ít, nếu như đem ra so sánh, so với Giang Ngạo Tuyết, anh đã từng nếm trải nhiều tình thế không lối thoát hơn cả cô ấy! Nhiều đến mức, cho dù bây giờ đối mặt với tình huống như vậy anh đều trở nên chết lặng!
Dường như một số ký ức lại ùa về trong tâm trí Giang Ngạo Tuyết, ừng ực ừng ực, cô ấy dốc nốt nửa chai rượu đế còn lại vào trong miệng.
Ban đầu Trần Hạo còn muốn ngăn cản, nhưng nghĩ đến nỗi khổ trong lòng cô ấy anh lại từ bỏ ý định.
Sắc mặt Giang Ngạo Tuyết ửng hồng, cô ấy uống khá nhiều rượu, lúc này, đầu cô ấy nhẹ nhàng tựa vào vai Trần Hạo.
Trần Hạo sửng sốt, liếc mắt nhìn qua, Giang Ngạo Tuyết như biết trước nói: “Cho tôi dựa vào một lát, tôi mệt mỏi quá, ông trời đã để cho hai chúng ta gặp nhau vậy thì cứ xem như là để hai người đáng thương này sưởi ấm cho nhau đi!”
Trần Hạo không nói nhiều nhưng mà ánh mắt lại nhìn về một hướng như có điều suy nghĩ.
Thoáng chốc, ở bên cạnh đã truyền đến tiếng hô hấp kéo dài của Giang Ngạo Tuyết, vậy mà cô ấy thực sự lẳng lặng dựa vào vai Trần Hạo mà ngủ.
Lúc này, điện thoại di động trong túi của Trần Hạo vang lên, đó là tin nhắn của Hạ Vân Đình, trong đó nói Thiên Khôi ở La Thành đã ra tay với Giang Chiến Thiên, cuộc chiến lớn vô cùng căng thẳng!
Sau khi Trần Hạo xem xong thì nở nụ cười nghiền ngẫm, xóa đoạn tin nhắn ngắn này đi, quay đầu lại một cách kỳ dị, nói với chỗ trống ở phía xa: "Đi ra đi, người đã ngủ rồi!"
Trong bóng tối, một bóng người cao lớn xuất hiện, lông mày kiếm và đôi mắt sáng, trong vẻ tuấn tú đẹp trai còn pha thêm sự bá đạo và hoang dã!
Sau khi người đàn ông xuất hiện, anh ta nhìn Trần Hạo một cái thật sâu, sau đó quét mắt nhìn qua Giang Ngạo Tuyết đang dựa vào vai Trần Hạo rồi đi tới trước ngôi mộ lẻ loi, quỳ xuống dập đầu.
Đông đông đông! Sau ba lần dập đầu rồi thắp hương, người đàn ông nói: "Bố mẹ, con trai Giang Chiến Thiên bất hiếu đến gặp hai người!"
Nói xong, trong mắt Giang Chiến Thiên lóe lên sự đau buồn và tưởng nhớ, sau đó anh ta đứng lên, cảm xúc rất nhanh đã bị anh ta giấu ở dưới đáy lòng, xoay người đi về phía Trần Hạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT