*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Nói xấu? Cho dù là Hắc Thủy đời thứ bảy thì cũng chỉ là đồ bỏ thôi! Phần lớn những công ty nước ngoài đều dùng đời thứ tám, an ninh ở nước Mễ, toà nhà lục giác còn là đời thứ mười! Còn nói đời thứ bảy là tiên tiến nhất, tiên tiến cái gì chứ!”

Trần Hạo nói vậy khiến Đằng Vũ Phi ngơ ngác, không thể tin được vào tai mình, những gì anh nói đều là thật.

Phần lớn người trong nghề đều không biết những bí mật này, Đằng Vũ Phi cũng mới biết được lúc nói chuyện với huấn luyện viên Hắc Thủy khi tham gia huấn luyện trước đây, đối phương lỡ lời!

Trong lòng Đằng Vũ Phi cực kì kinh ngạc, sao tên này lại biết được?

"Cho rằng có thể bắt nạt được Bạch thị không ai hiểu về an ninh sao? Anh đây không thiếu tiền, cũng có thể giao việc cho Sang Thực các anh làm, nhưng tôi muốn thứ tốt nhất đời thứ chín Hắc Thủy!”

"Cái gì...”, Đằng Vũ Phi suýt nữa phát điên, đời thứ chín? Lấy đâu ra? Anh ta chưa bao giờ được nhìn thấy.

Nghĩ đến điều này, Đằng Vũ Phi đang muốn nói Trần Hạo giả vờ, có bản lĩnh thì đưa cái đời thứ chín cho mình xem đi, kết quả điện thoại của anh ta lại vang lên, vừa nhìn số điện thoại, Đằng Vũ Phi lập tức thay đổi sắc mặt.

Bên trên màn hình điện thoại hiện ra hai chữ anh Vân! Lưu danh bạ mà còn không dám ghi tên đầy đủ của đối phương, đủ để thấy địa vị của anh Vân này ở trong lòng Đằng Vũ Phi.

Nhìn thấy dãy số này, Đằng Vũ Phi liền thay đổi vẻ mặt tươi cười lấy lòng, cứ như đối phương có thể trông thấy vậy, nhanh chóng nhận cuộc gọi.

Nhưng anh ta lại không ngờ rằng, vừa mới bắt máy, bên trong điện thoại đã truyền đến tiếng gầm gừ giận dữ của anh Vân.

"Đằng Vũ Phi, tên ngu xuẩn này, có phải cậu muốn chết hay không? Cậu muốn chết thì cứ nói với tôi, tôi cho người ta đến tỉnh Sở tiễn cậu một đoạn đường nhé? Cậu định dùng sản phẩm Hắc Thủy đời thứ năm để giả mạo đời thứ bảy đi tiêu thụ sao? Trong đầu cậu có cái gì vậy? Có nước hay là có phân...”

Lời lấy lòng của Đằng Vũ Phi lập tức bị nghẹn ở trong cổ họng, bị anh Vân mắng đến mức nghi ngờ vào cuộc đời.

Tên này không biết tại sao anh Vân lại biết những chuyện đó, chỉ có thể vội vàng phủ nhận: “Anh Vân, đây không phải là sự thật, anh lấy được tin tức từ đâu vậy...”

"Mẹ nó cút đi, còn giả vờ với anh đây à? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám làm chuyện mờ ám trong dự án liên quan tới Bạch thị, tôi sẽ vặt đầu cậu xuống làm bóng để đá, cậu có tin hay không!”

"Tôi...”

Đằng Vũ Phi muốn giải thích, lại bị anh Vân gắt gỏng ngắt lời.

"Mẹ nó bớt nói nhảm thôi, tôi đã nói rõ ràng rồi đấy, làm thế nào thì tự cậu xem mà xử lý, chó chết, ông đây không ở tỉnh Sở thôi, nếu tôi mà đang ở tỉnh Sở, mẹ nó chứ tôi sẽ lập tức chạy đến giết chết cậu!”

Đằng Vũ Phi không nghĩ tới anh Vân lại tức giận như vậy, cực kì hoảng sợ.

Đương nhiên anh Vân không có khả năng biết trước được, nhưng sao anh ta lại biết được chứ? Nghĩ đến điều này, Đằng Vũ Phi không kìm được mà e ngại nhìn lên trên người Trần Hạo.

Đúng lúc này, anh Vân nổi giận mắng trong điện thoại: “Mau đưa điện thoại cho anh Trần! Cậu đúng là ngu xuẩn!”

Đằng Vũ Phi bị dọa vãi đái, nghĩ thầm đúng là biết được từ chỗ tên này!

Anh Vân

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play