Đây là thằng ngốc mà cô ta quen biết sao? Người ở rể kia của nhà họ Bạch sao? Điều này... Sao có thể được?
Bạch Tử Húc nói: “Em thấy rõ ràng chưa? Cậu ta và chúng ta hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp, hi vọng sau này em thu những tâm tư nhỏ nhen đó lại, nên biết thân biết phận đi!”
Bạch Chân Chân tức giận nói: “Bạch Tử Húc, anh đang nói chuyện thay anh ta sao?”
Bạch Tử Húc có hơi chán nản nói: “Anh đang nói chuyện vì em!”
Bạch Chân Chân muốn phản bác lại nhưng không biết nên nói từ đâu, Bạch Tử Húc nói không đúng sao?
Hôm nay, dưới tình huống này, sức mạnh mà Trần Hạo bày ra, muốn nghiền chết cô ta cũng dễ như nghiền chết một con kiến vậy!
Bạch Chân Chân choáng váng thầm nghĩ, sao lại như thế? Toàn bộ tỉnh Sở này có người có thể nói chuyện với Hans như vậy sao? Có lẽ có, nhưng được mấy người đây?
Cho tới lúc này, Bạch Chân Chân còn cảm thấy tất cả đều không chân thực!
Trần Hạo từ một tên đần để mặc cô ta có thể thoải mái đùa giỡn bây giờ đã hóa thành người nắm giữ sự sống chết của nhà họ Bạch, sửa cả vận mệnh của bọn họ, lúc này còn có thể trò chuyện với một nhân vật làm mưa làm gió như thế, chỉ một điều này thôi cũng giống như cái tát đánh một cái thật kêu lên mặt Bạch Chân Chân rồi.
Bạch Chân Chân không thể không thừa nhận, cái đồ đần mà lúc trước mình có thể tùy ý giẫm đạp dưới lòng bàn chân, hiện tại đã là một sự tồn tại cao đến mức không thể với tới nữa rồi!
Cái người khùng điên Hans đi theo Trần Hạo, còn muốn nịnh hót! Loan Ngọc Thành cũng trông ngóng đi theo.
Trần Hạo lại hoàn toàn không thèm để ý, đi về phía Bạch Tử Húc.
Thấy Trần Hạo tới, Bạch Tử Húc cười khổ nói: “Bạch Phi Nhi có biết bản lĩnh và các mối quan hệ này của cậu không?”
Trần Hạo cười một tiếng, hỏi ngược lại: “Vậy hiện tại các người còn cảm thấy Bạch Phi Nhi đang tính kế các người nữa không? Cảm thấy cô ấy biết tôi lợi hại nên lợi dụng tôi, nhưng không nói cho các người biết, để các người làm chuột bạch không?”
Bạch Tử Húc khổ sở nói: “Điều ấy tôi đã suy nghĩ rõ ràng từ lâu rồi, vứt bỏ những thứ kia, không liên quan đến Bạch Phi Nhi, cũng không liên quan đến cậu, rốt cuộc thì vẫn là tôi không xứng để có được những thứ này! Ông nội nâng đỡ Phi Nhi mà không phải tôi và Bạch Tường Vũ là có nguyên nhân!”
“Xem ra anh đã hiểu rõ rồi!”, Trần Hạo nói.
Bạch Tử Húc nói: “Đúng là đã suy nghĩ thông suốt, đã lâu rồi tôi không tỉnh táo như vậy, lấy tính cách kiêu ngạo kia của Bạch Phi Nhi, con bé hoàn toàn khinh thường việc tính kế chúng tôi, chắc hẳn là nó không biết!”
Bạch Chân Chân đứng bên cạnh có ý kiến muốn nói gì đó, nhưng hé miệng rồi lại không biết nói gì cho phải.
Trần Hạo nói: “Anh coi như cũng biết nói tiếng người!”
Bạch Tử Húc nhìn chằm chằm vào Trần Hạo, do dự một chút, to gan hỏi: “Cậu và Phi Nhi có tiếng mà không có miếng, tuy nói là vợ chồng giả, nhưng cậu đã làm những gì vì nhà họ Bạch?”
Trần Hạo cười một tiếng: “Không phải là tôi đã ăn cơm chực ở nhà họ Bạch ba năm rồi sao? Đương nhiên phải giúp rồi!”
Bạch Tử Húc há hốc miệng, lại không biết nói cái gì nữa, Lý Giai Ni đã dẫn người của mình tới, Bạch Tử Húc đứng đó biết điều ngậm miệng lại.
“Trần Hạo, có rảnh không? Tôi muốn tâm sự với anh một lát!”, Lý Giai Ni chủ động đưa ra yêu cầu, gương mặt tươi cười, rất là khách sáo, khác một trời một vực với thái độ trước đó của cô ta với Trần Hạo!
Lần này, Bạch Chân Chân lại càng giật mình hơn, được cô chủ nhà họ Lý giàu có đối xử như thế! Có phải tên khốn kiếp kia biết yêu thuật không?
Nhưng bất kể là Bạch Tử Húc hay Bạch Chân Chân đều không ngờ rằng, cô chủ Lý ở trên cao không để đụng chạm trong mắt bọn họ, đối với Trần Hạo cũng chỉ là một người phụ nữ đáng ghét thích tự cho mình là đúng thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT