Giang Ngạo Tuyết cảm thấy không hiểu nổi: “Cô gái này, hình như tôi không đắc tội cô mà nhỉ? Về phần Tài chính Bách Vạn, tôi cũng tới lần đầu tiên, càng không có khả năng chọc vào ai, vì sao cô lại làm như thế?”
Lục Kiều cười cười xinh đẹp, trên mặt tràn đầy vẻ điêu ngoa tùy hứng.
“Không chọc tới tôi á? Đồ đê tiện, cô quyến rũ Trương Hưng mà nghĩ là tôi không biết sao? Trương Hưng là trai bao mà tôi nuôi, cô dám quyến rũ anh ta mà còn hỏi tôi vì sao lại nhắm vào cô ư? Sau này trước khi quyến rũ đàn ông thì nhớ mở to cái mắt chó của cô ra mà xem bản thân mình có đủ tư cách để quyến rũ người đàn ông đấy hay không nhé!”, Lục Kiều trào phúng nói.
Giang Ngạo Tuyết đứng đó, mặt đỏ tía tai: “Cô đang nói linh tinh cái quái gì thế?”
Mặc dù Giang Ngạo Tuyết phủ nhận, nhưng trên thực tế trong lòng lại không cứng rắn lắm. Lúc Trương Hưng đàm phán hợp đồng với cô ta, cũng từng có ám chỉ, chẳng qua Giang Ngạo Tuyết có việc cần phải cầu xin người khác nên không thể cứng rắn từ chối, nhưng cũng coi như đã cự tuyệt rõ ràng.
Nhưng cho dù là như thế thì cũng là Trương Hưng có suy nghĩ xấu xa với cô ta, vì sao Lục Kiều lại muốn tính món nợ đó lên đầu một người vô tội như cô ta chứ?
“Phủ nhận? Hừ! Những cái mà Trương Hưng nói với cô là mức thấp nhất theo quy định trong thị trường, bình thường những thỏa thuận tài chính đó chúng tôi chỉ làm cho khách quen thuộc nhất, là những vị khách có khả năng trả khoản vay lâu dài, cô và Trương Hưng không thân cũng chẳng quen, dựa vào đâu mà hưởng thụ đãi ngộ này? Ngoại trừ việc cô đáp ứng yêu cầu không an phận của anh ta ra thì tôi thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác!”, Lục Kiều nói.
Giang Ngạo Tuyết đỏ bừng cả mặt, cảm thấy mình bị sỉ nhục: “Tôi không có!”
Lục Kiều cười lạnh: “Rất lớn tiếng đấy, cô nói có hay không thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, tôi cảm thấy cô có thì là có! Trai bao mà họ Lục tôi nuông chiều, ai cũng đừng mong tơ tưởng, ai nhớ thương anh ta tôi sẽ khiến kẻ đó đẹp mặt, mà anh ta cũng không được nhớ thương người khác, anh ta mà tơ tưởng đến ai thì tôi sẽ khiến người đó gặp chuyện không hay!”
Lần này, Giang Ngạo Tuyết coi như đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi, trong lòng tràn đầy sự nhục nhã: “Cô dựa vào đâu chứ!”
“Dựa vào đâu ư? Bằng vào việc tôi là Lục Kiều, cô muốn vay tiền? Thì nằm đấy mà mơ đi! Thức thời thì cút xa Trương Hưng một chút, anh ta là đồ chơi của tôi, tôi còn chưa chơi chán vậy những người phụ nữ khác cũng không thể đụng vào! Không thức thời thì tôi cho người cào rách mặt cô đấy!”, Lục Kiều phách lối nói.
Mà lúc này, Trần Hạo đang đứng bên ngoài cười tà ác.
Lục Bách Vạn đứng bên cạnh đã chảy ra mồ hôi lạnh rồi, Lục Kiều này là ai? Là em gái ruột của hắn!
Bây giờ Lục Bách Vạn còn đang run rẩy, trong lòng hắn nghĩ, cái đứa em gái hỗn láo này của mình chọc vào ai không chọc, sao hết lần này tới lần khác cứ chọc vào người quen của Trần Hạo thế?
Lục Bách Vạn thậm chí còn có suy nghĩ xông vào khóc cho Lục Kiều xem, hắn mang một bụng tức, nhức cả đầu, vừa mới suýt nữa thì quỳ xuống mới xin được chút tình mọn, lần này lại bị đứa em gái không biết sống chết này làm cho bay sạch rồi!
Nghĩ đến điều này, Lục Bách Vạn lại một lần nữa vụng trộm đưa mắt nhìn Trần Hạo, thấy Trần Hạo nhíu mày, trong lòng hắn lập tức thấy cáu giận, nhấc chân lên định đi vào ngăn cản chuyện đang xảy ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT