Nghe Trần Hạo nhắc đến chiếc vali, sắc mặt Lý Giai Ni lập tức trở nên rất khó coi.
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Cô dám đem những vật này đi bán cho Hắc Long Hội, tôi thừa nước đục thả câu cũng không quá đáng mà nhỉ?”
Lý Giai Ni hít thở sâu một hơi, ngăn lại sự phiền muộn của mình: “Chỉ có thể cho anh một trăm triệu thôi, thế này đã là vượt qua khỏi giá trị cao nhất của thứ này rồi!”
Trần Hạo cười lạnh: “Hai trăm triệu, thiếu một đồng thôi tôi cũng sẽ ném cỏ m Hoa đi ngay lập tức, tiện thể nói chuyện với người của Bá Đồ về cái gì gọi là trung thành, nhà họ Lý các người cũng chơi hết tất cả vốn liếng, thì đừng bao giờ trách ai ác cả! Trách thì trách các người đã đưa ra lựa chọn sai lầm mà thôi!”
Lý Giai Ni không dám tiếp tục nói linh tinh nữa, nếu như đồ vật trong vali bị Bá Đồ biết, thì tất cả ưu đãi mà người làm công chức trong nhà họ Lý ở nước Hoasẽ bị thu lại. Chưa kể, hình tượng và địa vị đặc thù của nhà họ Lý, tất cả đều sẽ tan thành mây khói! Thậm chí, từ nay về sau, ở nước Hoa, nhà họ Lý sẽ bị cho vào sổ đen.
Nghĩ đến điều này, trong lòng Lý Giai Ni đã có hơi hối hận vì cuộc giao dịch của mình với Hắc Long Hội, nếu như không phải là cơ thể của bố mình gặp phải tình trạng như vậy, cô ta sẽ không lựa chọn làm như thế, nhưng chính mình làm sai, nên phải nhận.
Chỉ là, Lý Giai Ni không ngờ rằng kế hoạch của mình lại hoàn toàn thất bại chỉ vì cái tên nhóc Trần Hạo mà cô ta chưa từng để vào mắt!
Trước đó ở trên xe, Lý Giai Ni còn coi thường Trần Hạo, cảm thấy anh quá ngu xuẩn.
Lúc này, cô ta mới thật sự cảm nhận được thủ đoạn lùi một bước để đánh trả lại đối phương của Trần Hạo lợi hại đến mức nào.
Bất kể là vũ lực hay là trí thông minh, cô ta đều không thể so sánh được với Trần Hạo!
Từ đầu tới cuối Trần Hạo đều biết hết tất cả mọi chuyện, chỉ là cố ý giả vờ như không biết, trêu đùa người tự cho là đúng như cô ta thôi.
Vả lại, nếu như ngay từ đầu Trần Hạo đã biết được việc này, vậy càng chứng tỏ rằng đằng sau anh còn có một mạng lưới tình báo đáng sợ đến mức nào!
Lý Giai Ni càng nghĩ càng thấy Trần Hạo lợi hại, ánh mắt cô ta nhìn anh từ giật mình kinh sợ rồi dần dần chuyển sang e ngại.
Lúc này, cô ta nhớ tới ban đầu mình không coi Trần Hạo ra gì, cảm thấy mình ngu không ai bằng.
Trần Hạo quét mắt nhìn dáng vẻ tràn đầy lo lắng của Lý Giai Ni đứng bên cạnh mình xong, thản nhiên nói: “Cô cứ từ từ suy nghĩ đi, nghĩ kĩ rồi tới tìm tôi!”
Nói xong, Trần Hạo tiện tay ném con dao dính đầy máu đi, chậm rãi biến mất trong tầm mắt của mọi người!
Trong lòng Lý Giai Ni cảm thấy buồn nôn, mắt nhìn những người bị đập chết kia, sự kiêng dè Trần Hạo lại càng sâu đậm hơn!
Biết rất rõ ràng giao dịch giữa cô ta và Hắc Long Hội nhưng lại không báo cho Bá Đồ biết, hơn nữa còn đại khai sát giới, điều này nói rõ là Trần Hạo hoàn toàn không thèm quan tâm đến Bá Đồ, thậm chí phải nói là không thèm để Bá Đồ vào mắt!
Lý Giai Ni càng nghĩ càng sợ, cũng càng nghĩ càng tò mò, tên nhãi này… Rốt cuộc là có thân phận gì?
Mà giờ phút này, Trần Hạo đã lái xe rời khỏi câu lạc bộ tư nhân, đi trên đường cái tầm mười phút sau, anh đã nhanh chóng rời khỏi phạm vi vùng ngoại thành.
Vừa mới tiến vào nội thành, điện thoại di động của anh đã vang lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT