Lúc chuẩn bị xuống xe, Trần Hạo thấy Phượng Loan nhìn mình chằm chằm bèn cười hỏi: "Còn nhìn tôi đắm đuối làm gì? Tôi phải về nhà!"

"Anh...", Phượng Loan hết nói nổi.

"Tôi cái gì? Cô đừng có nghĩ bậy bạ gì về tôi đấy nhé, tôi đã kết hôn rồi, vợ tôi cũng đẹp lắm!", anh cười híp mắt.

"Tôi biết rồi, cô vợ lạnh lùng Phi Nhi của anh chứ gì!", cô ta thực sự rất muốn đánh anh.

"Biết rồi sao còn chưa đi? Lỡ vợ tôi thấy rồi ghen thì cô không chịu nổi đâu!"

"Tôi..."

Phượng Loan muốn đi quách cho rồi, nhưng cô ta hiểu rằng bây giờ có lẽ chỉ có Trần Hạo là có cách giải quyết.

Khả năng phân tích và quan sát vừa rồi anh thể hiện ra có thể nói là rất xuất chúng, hơn nữa cấp trên còn tin tưởng anh như thế, chắc chắn anh không đơn giản như bề ngoài.

Trần Hạo thấy Phượng Loan bị mình làm cho tức sôi máu thì cảm thấy rất thú vị.

"Ai sợ cô, đến nhà hàng sushi Cảnh Điền xem đi, có lẽ sẽ thu hoạch được gì đấy!", nói xong, Trần Hạo mỉm cười vào biệt thự.

Nhà hàng sushi Cảnh Điền?

Phượng Loan ngây ra mấy giây rồi lái xe đi, đồng thời gọi điện thoại bố trí công việc.

Nhà hàng sushi Cảnh Điền là nhà hàng Nhật nổi tiếng ở Hải Dương, Lý Giai Ni và người của cô ta đến đó làm gì?

Không lâu sau đó, cấp dưới của Phượng Loan thật sự tìm được hình ảnh nhóm người Lý Giai Ni đi vào nhà hàng này thông qua camera.

Sau khi nhận được tin, Phượng Loan hỏi qua điện thoại: "Có tra được gì đặc biệt về nhà hàng này không?"

Ở đầu dây bên kia, cấp dưới báo cáo: "Theo như manh mối chúng tôi tìm được, nhà hàng sushi Cảnh Điền tuy bề ngoài là một nhà hàng nổi tiếng trên mạng nhưng thực tế lại có dính dáng đến Hắc Long Hội ở nước Tịch".

"Hắc Long Hội ở nước Tịch?", nghe thấy cái tên này, Phượng Loan biến sắc.  

"Đúng vậy, thông tin trên tài liệu cho thấy lai lịch của nhà hàng này rất phức tạp, chủ sở hữu là cựu thành viên Hắc Long Hội, phía đầu tư là một ngân hàng nước Tịch nằm trong quyền kiểm soát của Hắc Long Hội. Thế lực đứng sau nhà hàng này chắc chắn là Hắc Long Hội!", cấp dưới báo cáo toàn bộ những thông tin điều tra được cho Phượng Loan.  

"Tại sao lại là Hắc Long Hội? Tại sao lại là nước Tịch? Xem ra mục đích Lý Giai Ni đến Hải Dương khả nghi lắm đây, tiếp tục điều tra! Tôi muốn cụ thể hơn!", âm trầm đưa ra chỉ thị, cô ta cúp máy rồi phóng xe đến chi nhánh Bá Đồ.  

Về phía Trần Hạo, sau khi về biệt thự, vì thấy bên trong không sáng đèn nên tưởng Bạch Phi Nhi không về, nào ngờ lại thấy giày của cô ở cửa.  

Bình thường vào giờ này cô đang làm việc chứ nhỉ, sao hôm nay lạ vậy?  

Lúc đi ngang qua phòng Bạch Phi Nhi, Trần Hạo đứng ngoài cửa lắng nghe thấy tiếng thở đều đều bên trong, rõ ràng là cô đang ngủ.  

Anh không nghĩ nhiều, trở về phòng đi tắm rồi ngủ.  

Hôm sau, Trần Hạo dậy rất sớm, xuống bếp nấu chút mì làm bữa sáng.  

Sau khi Bạch Phi Nhi thức dậy, cô nghe thấy tiếng động dưới bếp nhưng không xuống hỏi hoặc chờ ăn như thường lệ mà ra ngoài lái xe đi thẳng.  

Trần Hạo liếc ra ngoài nhìn Bạch Phi Nhi đang lái xe, nghi ngờ cô đang tránh mặt mình.  

Tuy nhiên, Trần Hạo lại cho rằng trạng thái này sẽ tốt cho mình hơn. Anh khẽ cười, không nghĩ sâu thêm.  

Một lúc sau, anh đặt bát mì đã nấu chín lên bàn chuẩn bị ăn thì điện thoại chợt reo lên, thấy dãy số lạ trên màn hình, liền cầm lên bắt máy. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play