*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Là anh..."
"Là cô..."
Trần Hạo và Lý Giai Ni không hẹn mà cùng lên tiếng.
Lý Giai Ni sững sờ.
Trần Hạo cũng ngơ ngẩn nhưng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh.
Chu Ngọc Hành này thật đáng ghét, khiêu khích hết năm lần bảy lượt, có là Bồ tát bùn cũng biết tức giận huống gì là một người có tính tình ngang ngạnh như anh.
"Thì ra người tôi sẽ bảo vệ là họ à?", anh cười híp mắt nói.
"Đúng vậy", Phượng Loan trợn trắng mắt, thấy anh nghiền ngẫm nhìn Lý Giai Ni thì tưởng anh thấy sắc nổi lòng tham, không tự chủ nhớ lại chuyện mình bị anh chấm mút vừa rồi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, thầm oán Trần Hạo là một tên háo sắc xấu xa.
"Như vậy thì, anh kia, qua đây đi... Phải soát người...", anh ngoắc ngón tay với Chu Ngọc Hành.
Anh ta sửng sốt, nổi giận quát: "Con mẹ anh là cái thá gì? Dựa vào đâu mà anh nói soát người tôi?"
"Không muốn bị soát người à? Tốt thôi, tôi nhớ hình như trong luật An ninh Quốc gia, các bộ phận đặc biệt có quyền tạm giam đối tượng tình nghi trong vòng ba tháng mà đúng không? Là anh ta đấy, Phượng Loan, bắt anh ta lại đi!", Trần Hạo nói với Phượng Loan.
Tất cả mọi người đều câm nín.
Lý Giai Ni đen mặt.
Phượng Loan sắp nổi điên. Đúng là họ thuộc bộ phận đặc biệt nhưng sao có thể tự ý dùng quyền lợi như thế được? Bắt người kiểu này đấy à?
Chu Ngọc Hành nổ tung: "Để xem ai dám bắt tôi!"
Trần Hạo khinh bỉ cười: "Phượng Loan, chẳng lẽ cô quên thỏa thuận của chúng ta rồi sao? Muốn tôi ra tay thì không thành vấn đề, nhưng các cô phải nghe lời tôi! Nếu cô không bắt anh ta thì thỏa thuận của chúng ta bị hủy bỏ ngay tại đây, sáng mai tôi có thể yên tâm ở nhà ngủ ngon rồi!"
"Anh..."
Phượng Loan tức muốn xì khói, không hiểu đầu óc Trần Hạo được làm từ cái gì. Chẳng lẽ bên trong toàn mấy thứ linh tinh thôi hay sao mà lại lợi dụng việc này để ép họ bắt người vậy?
Tuy cảm thấy khó chịu nhưng cô ta không đủ can đảm để phản kháng mệnh lệnh của anh. Trước khi chấp hành nhiệm vụ, cấp trên đã nói với rằng mọi chuyện đều phải nghe theo anh.
Bất đắc dĩ, Phượng Loan chỉ có thể nhìn cấp dưới, nói: "Bắt lấy anh ta!"
Chu Ngọc Hành giận tím người, không nghĩ rằng những người này lại dám bắt mình.
"Các người làm gì vậy? Tôi là Chu Ngọc Hành, là cậu chủ nhà họ Chu..."
"Xin lỗi, cho dù anh có là ông cụ Chu cũng vô ích thôi, chúng tôi thuộc bộ phận đặc biệt!", Phượng Loan nói.
Nét mặt Chu Ngọc Hành trở nên nặng nề, trong lòng có cả một hàng hai chữ "Đậu xanh" đi qua, nhưng là đàn ông thì không được phép chịu thua!
Trong tình cảnh này thì không để mình bị bắt mới là chuyện quan trọng nhất, thế nên mặc dù rất khó chịu, anh ta vẫn tươi cười nói với Trần Hạo: "Đây chỉ là hiểu lầm... hiểu lầm thôi! Bắt thì không cần đâu!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT