Trần Hạo mỉm cười, trong tình huống như vậy mà không cần suy nghĩ đã trực tiếp phủ nhận, thật ra cũng không khác thừa nhận là bao.
Không suy nghĩ đã lo phủ nhận, chắc chắn là nói dối!
“Đừng diễn trước mặt tôi, sở dĩ tôi cảnh cáo vì muốn nói cho cô, không phải lần nào tôi cũng có thể phán đoán chuẩn xác ai là ai, hơn nữa tôi đã ra tay sẽ không lưu tình, lỡ mà xem người của các cô là kẻ trộm rồi giết mất thì đừng có trách tôi!”
Phượng Loan nói: “Sẽ không có lần sau!”
Nghe vậy, Trần Hạo thản nhiên gật đầu.
Đúng lúc này, “bịch” một tiếng, cơ thể của đại bàng Tây Á bị bắt co giật dữ dội, đột nhiên la lớn, sau đó hắn ta yếu ớt ngã xuống, máu tươi từ miệng trào ra không thể khống chế.
“Không ổn!”, Phượng Loan nhận ra được có vấn đề thì đã muộn, chuẩn bị tiến lên cứu người.
“Vô ích thôi, trái tim nổ tung rồi, không cứu được nữa! Không nghĩ tới cấp bậc của tên tân binh này lại cao như vậy! Bị chính quyền Tịch lắp đặt thiết bị phá hủy trái tim, những đặc công bị lắp đặt thứ này tuyệt đối là nhân vật quan trọng trong tay bọn họ!” Trần Hạo nói.
Phượng Loan nghe được những lời này vừa sợ lại vừa buồn bực.
Sợ là bởi vì ngay cả những chuyện tối mật như vậy mà Trần Hạo vẫn biết được, còn buồn bực là vì đã không xử lý gã mặt sẹo ngay khi tìm thấy hắn ta.
Bá Đồ muốn người sống, không ngờ rằng vận dụng ra từng này nhân lực vật lực cuối cùng lại công dã tràng.
Mà Trần Hạo nói xong cũng lười quản người của Bá Đồ nữa, đỡ Giang Ngạo Tuyết đã say đến không biết gì, chuẩn bị đưa người về nhà.
“Khoan đã!”, Phượng Loan ở sau lưng ngăn Trần Hạo lại.
“Còn chuyện gì nữa? Chúng ta đã nói rõ ràng rồi, giúp Bá Đồ các cô chính là giao dịch! Tôi không phải là người trong tổ chức tùy ý để các người sai tới sai lui. Vừa nãy ra tay đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi”.
Phượng Loan rất khó chịu, vô cùng khó chịu.
Từ ngày cô ta trở thành thủ lĩnh của tổ hành động tại phân khu Bá Đồ, rất ít người dám nói chuyện với cô ta như vậy.
Ngay cả lãnh đạo Sư Hoàng Minh bình thường cũng rất khách khí với cô ta.
“Chúng tôi cần anh giúp!”, Phượng Loan nói.
"Người đẹp, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi, lần trước đồng ý với Bá Đồ mấy người là sẽ ra tay, vì đã có điều kiện trao đổi!”, Trần Hạo nói.
Phượng Loan vô cùng buồn bực, vì để tìm thứ mà Trần Hạo muốn, Bá Đồ đã tốn không ít công sức, nhưng cho dù như thế vẫn còn thiếu hai thứ chưa gom đủ.
Hôm nay cô ta vừa mới lấy được đồ, cũng không kịp bưng bít, không ngờ rằng nhanh như vậy đã phải đưa ra rồi.
"Đây là đặt cọc!”, Phượng Loan bảo đàn em lấy đồ ra, ném cho Trần Hạo.
Trần Hạo tiện tay đem đón lấy đồ vật bị ném sang, mở túi ra nhìn: “Còn có một nửa nữa đâu?”
"Anh cảm thấy Bá Đồ sẽ quỵt nợ?”, Phượng Loan cạn lời nói.
"Được thôi! Nói đi, muốn tôi làm cái gì? Nếu như là chuyện quá rác rưởi, tôi đề nghị mấy người đừng làm phiền tôi, tôi rất bận rộn!”, Trần Hạo nói.
Phượng Loan tức giận điều chỉnh lại hô hấp, cô ta rất muốn đánh người, nghĩ thầm, đây là loại người gì chứ, sao lúc lấy đồ không nói mình bận quá không rảnh đi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT