“Nhà cô ở đâu?”, Trần Hạo buồn cười hỏi người đã say mèm, cả cơ thể dựa trên người anh.

“Khu chung cư Tân Đô!”, Giang Ngạo Tuyết mơ mơ màng màng nói ra bốn chữ.

Lúc này, Trần Hạo đã biết vì sao cô ấy lại uống rượu ở đây, khoảng cách từ khu chung cư Tân Đô đến nhà hàng rất gần, chỉ cần đi bộ vài phút là tới.

Vì thế, Trần Hạo cũng không đi lấy xe, đỡ Giang Ngạo Tuyết từng bước đi về phía trước.

Vào thu, tiết trời của thành phố Hải Dương đã có chút mát mẻ, bị gió lạnh thổi qua, Giang Ngạo Tuyết đã phần nào tỉnh táo hơn, trong mắt cô ấy hiện lên một tia mất mát lẫn mê man.

“Anh biết không? Để trở thành một người Hải Dương thực sự rất khó! Làm một người phụ nữ sống bằng chính sức lao động của mình lại càng khó hơn…Thật sự rất khó! Nhiều lúc, tôi có cảm giác như bản thân sắp không trụ được nữa rồi, tôi chỉ có thể…liều mạng! Để cho ông trời nhìn thấy sự bất mãn của tôi! Đi được đến ngày hôm nay, tôi…nghĩ mình đã là một phần của thành phố này, nhưng rất nhanh sau đó, tôi nhận ra là đã lầm rồi!”

Bước chân Giang Ngạo Tuyết lảo đảo, cô ấy nói, anh im lặng lắng nghe!

Hôm nay, Giang Ngạo Tuyết và Trần Hạo có đồng quan điểm với nhau, ví dụ như bọn họ đều cho rằng, trở thành một kẻ ngốc quên hết đi mọi phiền muộn cũng rất tốt, và cả cảm giác xa cách với thành phố này như trong lời nói vừa rồi của cô ấy!

Tất cả những tâm trạng ấy, Trần Hạo đều cảm nhận được, mặc dù anh là con rể của nhà họ Bạch, sinh sống tại thành phố này 3 năm!

Nhưng đến cuối cùng, Trần Hạo vẫn cảm thấy anh không thuộc về nơi đó!

Cái thứ được gọi là cảm giác thân thuộc ấy rất khó để diễn tả bằng lời!

Trần Hạo đỡ Giang Ngạo Tuyết đi về phía trước, cô ấy vừa đi vừa lẩm bẩm cái gì đó.

Bỗng nhiên, cô ấy nhìn thấy ở lối rẽ phía trước có một tên ăn mày đang ngồi trên tấm chiếu rách giữa hai cửa hàng gắn đèn neon nhấp nháy, trước mặt hắn ta là một chiếc bát tráng men dùng để xin tiền, Giang Ngạo Tuyết đẩy Trần Hạo ra, sau đó rút hết tiền trong ví đặt vào trong bát!

Tên ăn mày chưa từng gặp được người nào ra tay hào phóng như vậy, nước mắt nước mũi hắn ta chảy ròng ròng.

“Bồ Tát sống, người tốt sẽ gặp được những điều may mắn, cầu mong cho cô cả đời bình an…”

Trần Hạo nhanh chóng chạy đến ngăn cản Giang Ngạo Tuyết, nếu không, cô ấy còn muốn đưa luôn cả giấy tờ tuỳ thân trong ví tiền cho tên ăn mày.

“Tại sao lại ngăn cản tôi?”, Giang Ngạo Tuyết mơ mơ màng màng nói.

“Đừng làm loạn! Cô điên rồi sao? Cô không thể làm mất giấy tờ tuỳ thân trong ví!”, Trần Hạo quát lớn.

Giang Ngạo Tuyết nó: “Tôi điên rồi…điên rồi, mười năm cố gắng rồi cũng sẽ mặc cho dòng nước cuốn trôi…Có lẽ, ngày mai thôi…tôi sẽ giống như hắn ta…không có nhà để về nữa, có còn người nào…người nào đáng thương hơn tôi không…”

Giang Ngạo Tuyết giống như muốn vùng vẫy thoát ra khỏi cái gì đó, cô ấy lảo đảo chạy về phía trước, va phải một người đàn ông cao lớn.

“Mắt mù à! Đã say xỉn rồi thì đừng đi lung tung…Chết tiệt!”, người đàn ông giận dữ nói.

Nếu như không phải thấy Giang Ngạo Tuyết có chút xinh đẹp, chỉ sợ hắn ta đã động tay động chân.

“Đến đây! Anh…đến đây! Không phải là muốn căn hộ của tôi sao? Anh lấy đi...Để xem Giang Ngạo Tuyết tôi có chịu nhận thua hay không…có chịu hay không…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play