Tiếng kêu thảm thiết của Hà Nham Đông càng lúc càng xa.
Một giờ sau, Trần Hạo đi ra khỏi đường cao tốc Hải Dương, phóng thẳng trên đường quốc lộ đến tập đoàn Bạch thị. Còn chưa đến Bạch thị, Trần Hạo đã nhận được một cuộc điện thoại, điều khiến cho anh cảm thấy ngoài ý muốn chính là giọng nói mềm mại của Tống Ninh Mông truyền đến từ đầu dây bên kia. Trên đầu Trần Hạo hiện lên mấy vạch đen, thầm nghĩ, cô bé này trở về từ khi nào?
"Anh rế, mấy ngày nay em không ở Hải Dương, anh có nhớ
em không!"
"Không nhớ!"
"Anh rể, anh còn có lương tâm không?", Tống Ninh Mông bất mãn kháng nghị.
"Anh rế, em ở nước ngoài nhớ anh chết đi được, máy bay vừa hạ cánh em đã lập tức gọi điện thoại cho anh! Vậy mà anh lại không hề nhớ đến em! Nghĩ thòi là em đã muốn khóc rồi!"
"Được được! Anh sợ em luôn, anh sai rồi được chưa?
Nhớ em, mỗi ngày đều nhớ em!", Trần Hạo bất đắc dĩ nói.
"Nếu biết sai rồi thì buổi tối ra ngoài chơi với em!", Tống Ninh Mông lập tức thay đổi sắc mặt, cười hì hì nói.
Trần Hạo không biết nói gì, chỉ có thế chấp nhận kết cục này.
Tống Ninh Mông cười tít mắt nói: "Chị xem chị kìa, bình thường đối xử với anh Hạo không tốt, mượn dùng một chút thòi mà chị đã nổi máu ghen rồi!"
"Ai ghen chứ!", Bạch Phi Nhi đỏ mặt nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT