Nhưng Trần Hạo lại không phải người đàn ông bình thường, một lúc lâu sau vẫn chưa trả lời.
Tiêu Nhất Phi cười quyến rũ hơn, nhẹ nhàng ghé sát mặt vào Trần Hạo, ghé vào lỗ tai anh, hơi thở như lan: "Chẳng lẽ, cậu không động lòng chút nào sao? Trần Hạo..."
Tiêu Nhất Phi không ngừng thổi vào tai Trần Hạo, rõ ràng cũng là một yêu tinh, không ngừng khiêu khích ranh giới cuối cùng của anh.
Mà Trần Hạo dường như có thần kinh cứng như sắt thép, không cử động chút nào nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Phi.
"Cô chắc chắn muốn làm như vậy?", Trần Hạo hỏi.
Ánh mẳt Tiêu Nhất Phi và Trần Hạo chạm nhau, chẳng biết tại sao, trong đầu lại có suy nghĩ muốn trốn tránh.
Không đợi Tiêu Nhất Phi trả lời, Trần Hạo đã bế cô ấy lên.
Tiêu Nhất Phi giấu mặt mình vào ngực Trần Hạo, trong chớp mắt, khuôn cô ấy tràn đầy hơi thớ đàn ông nồng đậm trên
người Trần Hạo.
Hơi rượu làm cho Tiêu Nhất Phi cực kỳ muốn buông thả cho sự xúc động của mình, sắc mặt đỏ bừng cắn chặt môi.
Cò ấy nhanh chóng bị Trân Hạo đặt xuống giường, Tiêu Nhất Phi cũng bắt đầu ảo tưởng ra cảnh tượng xấu hổ muốn chết kia, nhưng Trần Hạo lại không tiến hành động tác tiếp theo, mà chỉ kéo chăn đắp lên cho Tiêu Nhất Phi.
Tiêu Nhất Phi khó hiểu xoay người nhìn về phía Trần Hạo: "Tại sao? Chẳng lẽ tôi không hấp dẫn sao?"
"Tôi chỉ muốn cùng với người phụ nữ cam lòng tình nguyện cùng hưởng niềm vui đỉnh điểm, cô cũng không chắc chắn trăm phần trăm bản thân mình có bằng lòng hay không! Ngủ đi! Bây giờ điều cô cần nhất là một giác ngủ!"