Trần Hạo không nói gì, nghẹn lời, bây giờ đã là lúc nào
rồi, người phụ nữ này còn có tâm trạng trêu chọc mình.
"Tòi hỏi cậu một câu, nếu cậu đến nơi nhìn thấy một thi thế xinh đẹp thì cậu có đau lòng không?", Tiêu Nhất Phi nhìn thẳng anh, hỏi.
Trần Hạo tức giận cười: "Nếu cô chết rồi, một tỷ của tòi phải đi đòi ai đây? Cô cũng đã nói sẽ kiếm lại cho tôi gấp mười lần, trước khi kiếm lại được, không ai có thể khiến cho cô chết được! Nếu không... Tôi lỗ to rồi!"
Trong mắt Tiêu Nhất Phi lóe ra tia sáng kỳ lạ, cười như điên,
trong khi Trần Hạo còn đang bất ngờ không kịp đề phòng, cô lao vào lòng anh.
Trần Hạo muốn cử động cơ thể, định kết thúc cái ôm mờ ám mà lúng túng này.
Lại không ngờ được, trong khi anh đang suy nghĩ những chuyện này, Tiêu Nhất Phi lại ôm chặt hơn nữa.
"Đừng cử động!"
Trần Hạo nghe vậy, hơi quay mặt sang, nhận ra trên đầu vai anh có thêm mấy vệt nước.
Một lúc lãu sau, người đầu
tiên kết thúc cảnh tượng này vẫn là Tiêu Nhất Phi.
"Dáng người của tôi... Có phải rất đẹp không!"
Trần Hạo giận đến xám mặt lại, hoàn toàn không đoán ra được rốt cuộc người phụ nữ này đang quan tâm đến chuyện gì.
"Đi thôi! Tiễn tòi về nhà đi!", Tiêu Nhất Phi nói.
Tiêu Nhất Phi không báo cảnh sát, cũng không nói sẽ xử lý bọn bắt cóc tống tiền này như thế nào.
Trần Hạo cũng không có quyết định gì, chỉ đi theo sau lưng cô ấy, giao tất cả mọi chuyện cho Tiêu Nhất Phi quyết định.
Hai người nhanh chóng lên xe, một đường đi thẳng, lần đầu tiên Tiêu Nhất Phi im lặng, gương mặt dựa vào cửa kính xe nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt phức tạp.
Trần Hạo nhận ra dường nhưTiêu Nhất Phi biết là ai đã bắt cóc mình!
Cô ấy không nói thì Trần Hạo sẽ không hỏi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT