*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau bữa ăn, Bạch Trình Viễn và Trần Hạo phá lệ theo ông cụ vào phòng làm việc.

Lư Diễm Linh và Bạch Lệ Vân thì muốn nói chuyện Bạch Phi Nhi, bày tỏ sự áy náy, nhưng lại bị Bạch Phi Nhi lấy lý do bản thân mệt mỏi đế từ chối.

Sau đó Trần Hạo lái xe, hai người rời khỏi trang viên, quay về

biệt thự của Bạch Phi Nhi.

Hôm nay cô không giống lúc bình thường cho lắm. Lúc Trần Hạo lái xe, thỉnh thoảng lại liếc trộm anh.

Chỉ là Bạch Phi Nhi không biết, Trần Hạo có thể mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, những biếu cảm nhỏ xíu này của cò bị anh nhìn thấy rõ từng cái một.

Trần Hạo cũng không vạch trần, anh sợ Bạch Phi Nhi thẹn thùng, phá vỡ bầu không khí ấm áp lúc này.

Trong trí nhớ, dường như

đây là lần đầu tiên hai vợ chồng bọn họ ở chung với nhau hòa hợp như thế!

Trần Hạo cười thầm nghĩ, có lẽ đây là một khởi đầu tốt!

Ngay khi anh đang nghĩ đến những điều này thì Bạch Phi Nhi bỗng nhiên gọi một tiếng.

"Trần Hạo?"

"Cái gì?", Trần Hạo nhìn con đường phía trước, không quay sang nhìn mà đáp lời.

"Thật sự là anh tìm những nhà kia để mượn tiền sao?", Bạch Phi Nhi hỏi.

Trần Hạo cười một tiếng: "Đương nhiên, gần mười tỷ đó. Chẳng lẽ em cho rằng anh có nhiều tiền như vậy sao?”

Bạch Phi Nhi cười nhạt một tiếng, trong lòng lại vô cùng tin tưởng anh, mặc dù hôm nay Trần Hạo liên tiếp khiến cô phải giật mình, hoàn toàn phá vỡ ấn tượng dập khuôn vốn có của anh trong mắt cô, nhưng Bạch Phi Nhi lại không cảm thấy Trần Hạo sẽ là loại người có thể lấy ra cả gần chục tỷ mà không thèm chớp mắt một cái.

"Anh yên tâm, em sẽ trả hết số tiền đó!”, Bạch Phi Nhi nói.

"Anh không lo lắng đâu, anh biết ngay sau ngày đầu tiên hồi phục là em sẽ kiếm tiền rồi, anh cưới được một cò vợ như em, là mộ tổ nhà họ Trần bốc khói xanh rồi, nửa đời sau anh có thế ngồi thảnh thơi rảnh rỗi ăn không ngồi rồi chờ chết, thoải mái lắm, chúng ta có thể nói là, em nuôi anh! Anh không ngại việc bị người ta coi như một tên ẻo lả chỉ biết ăn bám!”

"Phì! Làm gì có tên ẻo lả nào mà giống anh thế này? Mặt đen nhỏ còn tạm được! Chẳng khác gì cục than cả!", Bạch



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play