*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, chỉ thấy mấy người Hồng Quang Kiện đã đến cửa rồi chợt quay lại.
Lúc đi, ba người này tròng rất vênh váo, giờ thì mặt hốt hoảng như thấy ma vậy.
Hồng Quang Kiện và hai người còn lại thấp thỏm đi đến trước mặt Trần Hạo, nịnh nọt anh như nịnh bố chồng.
Trần Hạo nở nụ cười như có như không.
"Cậu Trần, chúng tôi có mắt không biết Thái Sơn, chuyện này có thế..."
"Không!", anh từ chối thẳng thừng. Truyện được copy ở team Nhayho
Nghê Quyền nịnh bợ: "Nói thế nào thì chúng tôi và Bạch thị cũng là đối tác thân thiết nhiều năm, mong cậu hãy nể tình nương tay với chúng tòi!"
Trần Hạo vui vẻ nói: "Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi, tôi nghĩ nếu các ông muốn xin thì nên xin Hạ Hành Bắc mới đúng!
Còn nữa, tòi nhớ có ai trong ba người nói là còng việc mà lòi tình cảm vào thì ảnh hưởng đến lợi lộc lắm mà, các ông đã khơi mào thì sao có thể bỏ qua những chuyện chúng ta đã thỏa thuận chứ?"
Ba người bị những câu bóng gió của Trần Hạo làm cho chẳng biết nói gì.
Một lúc lâu sau, Hướng Lượng mới lên tiếng: "Cậu Trần, trước đây quả thật chúng tôi đã thiếu sót, cậu xem, nếu cậu có yêu cầu gì thì hãy nói ra đi, chúng tôi nhất định sẽ thỏa mãn
cậu!"
Trần Hạo phì cười, nói: "Không cần đâu, tôi đã nói là Hạ Hành Bắc làm rồi mà, tuy khoảng cách thế hệ hơi xa nhưng cũng hợp lý và hợp pháp
AI" mà!
"Tòi...", Hướng Lượng suýt thì hộc máu mà chết.
Trần Hạo cười híp mắt, trả lại cho ba người nguyên câu họ đã nói với Bạch Phi Nhi.
Trên gương mặt của cả ba đầy vẻ khó xử, họ cứ lóng ngóng muốn bày tỏ sự hối lỗi của bản thân như chó giữ nhà vậy.
Dường như Trần Hạo có hơi "không đành lòng", nói: "Nể tình các ông chẳng ra gì, tôi sẽ chỉ cho các ông một chiêu! Cậu Hạ độc đoán lắm, hầu như không làm hòa được đâu! Cách tốt nhất cho các ông lúc này chính là nhượng cổ phần!"
Ba người kia tức muốn nôn ra máu, hối hận vì ban đầu mình đã quá kiêu ngạo, không kiêng nể gì ai, giờ thì mất hết đường lui cũng là tự làm tự chịu, kết cục thảm hại do mình trồng cũng chỉ có thể tự nuốt xuống.
Hồng Quang Kiện bắt đầu
dao động: "Được, vậy thì theo năm mươi phần trăm..."
"Giờ lại năm mươi sao được! Lúc nãy người ta còn nói ba mươi mà!", Trần Hạo nghiền ngẫm nói.
"Cậu..."
ông ta tức điên lên, lúc chuẩn bị cò kè mặc cả với anh thì chuông di động reo, cấp dưới vội vã nói qua điện thoại: "Tổng giám đốc Hồng, họ nói thế này, nhanh bán cổ phần đi, bán rồi thì còn có thể được hai mươi phần trăm..."
"Cái gì, hai mươi phần trăm?
Sao không đi ăn cướp luôn đi?", Hồng Quang Kiện giận dữ quát.
Trần Hạo cười nói: "Xem kìa, tôi đã bảo các ông dứt khoát một chút mà chẳng thèm nghe!"
Lòng Hồng Quang Kiện rối như tơ vò.
Anh nhìn thoáng qua ông ta, nói: "Đây là cơ hội cuối cùng cho ông, ông mà không gật đầu nữa thì chắc lát nữa hai mươi phần trăm này cũng mất luôn".
"Tôi...", lửa giận bùng cháy trong mắt Hồng Quang Kiện, nhưng ông ta không thể trút giận lên anh, tức đến nỗi miệng cũng
méo xệch.
Đang lúc Hồng Quang Kiện do dự thì Hướng Lượng thỏa hiệp: "Tôi bán, tôi bán..."
Tinh thế lúc này đã rõ ràng, người ta mạnh đến mức có thể dùng cả xe chở hàng chứa mười tỷ tiền mặt để đập người khác, nếu ông ta không đồng ý thì có lẽ lát nữa sẽ không còn một mảnh xương nào mất!
Trong mắt Hồng Quang Kiện tràn đầy sự phẫn nộ, ông ta đang do dự không biết có nên đánh cược một lần, cò kè mặc cả hay không thì điện thoại reo lên.
Ong ta nhìn điện thoại cả buổi mà không dám nhận, sau khi thấy người gọi là vợ mình thì thở phào bắt máy: "Có chuyện gì thế?"
"Chồng à... ông đang ở đâu thế, về nhà được không?", ông ta vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói hốt hoảng của vợ mình ở bên kia đầu dây.
"Có chuyện gì thế?"