*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Lúc này, có ba ông chủ bất động sản ở Hải Dương đang ngồi đối diện với tôi, rất kiêu ngạo đó! Một người tên là Hồng Quang Kiện, hai người khác lần lượt là Hướng Lượng, Nghê Quyền, tôi đã xưng tên rồi mà họ vẫn có vẻ không hài lòng".
Ba người ở phía đối diện đều mờ mịt, thầm nghĩ tên này thật sự có quen biết với nhà họ Hạ sao?
"Đại ca, tôi biết nên làm thế nào! Anh cứ chờ đế xem kịch vui
đi! Ha ha!", trong điện thoại, tiếng cười của người kia rất tà ác.
Trò chuyện xong, Trần Hạo cười tủm tỉm cúp điện thoại.
Hạ Hành Bắc chỉ có mỗi tấm da hố mà thôi, với năng lực của nhà họ Hạ thì hoàn toàn không thể xử lý được ba cõng ty chỉ trong nháy mắt được.
Người mà Trần Hạo vừa gọi điện thoại chính là một môn đồ của anh đang ẩn núp ở Giang Nam, chỉ cần dậm chân một cái thôi cũng khiến cho cả Giang Nam phải rúng động, đồng thời anh còn gửi một tin nhãn ngần
cho Hạ Vân Đình.
Sắc mặt Hồng Quang Kiện âm u, bức bách nhìn Trần Hạo: "Bớt uy hiếp đi, biết người nhà họ Hạ thì sao? Cũng chẳng liên quan gì đến việc kinh doanh bất động sản của tôi cả! Cậu làm gì được chúng tôi?”
Bạch Phi Nhi nghe nói Trần Hạo gọi điện thoại cho Hạ Hành Bắc thì cũng choáng váng, không ngờ rằng anh thật sự có thể nhờ vả được người nhà họ Hạ.
Chỉ là, cò cảm thấy Hồng Quang Kiện nói không sai, mặc dù nhà họ Hạ là một trong số
những gia tộc hàng đầu ở tỉnh Sở, nhưng cũng không thể bằng bất động sản Thiệp Túc được. Nhà họ Hạ muốn nhắm vào người không liên quan đến ngành nghề đó thì phải dốc hết vốn liếng, một khi đã làm như vậy, sợ là sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ dòng họ, Bạch Phi Nhi không tin bọn họ thật sự sẽ vì Trần Hạo mà làm to chuyện.
"Thật sao? Thế nhưng cậu chủ nhà họ Hạ lại vừa đồng ý với tôi!", Trần Hạo cười tủm tỉm đáp lại Hồng Quang Kiện.
"Bớt giả vờ đi, nếu như không có chuyện gì khác nữa thì xin thứ lỗi cho Hồng Quang Kiện
này không tiếp được!", ông ta nói xong câu này, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Hai người còn lại cũng nhao nhao đứng dậy.
"Buồn cười, chỉ tùy tiện gọi một cuộc điện thoại thôi mà đã muốn hù dọa người khác rồi sao? Cậu cho rằng cậu là ai?"
"Người ta đang ở rể nhà họ Bạch, là một nhân vật ghê gớm đấy!"
Nghê Quyền và Hướng Lượng kẻ xướng người họa, cười ha ha.
Sau đó, hai người bọn họ nhìn về phía Bạch Phi Nhi: "Chủ tịch Bạch, tôi đề nghị bây giờ cô không nên lãng phí thời gian nữa, về chuẩn bị đi thì hơn! Nếu không đến lúc đó không bỏ ra nổi số tiền kia thì cũng đừng trách chúng tôi không nể tình!"
Trần Hạo thì vẫn ngồi im tại chỗ bất động, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn.
Ba người kia đắc ý quét mắt nhìn Trần Hạo và Bạch Phi Nhi một cái xong thì đi ra ngoài cửa.
Ai ngờ, Hồng Quang Kiện vừa mới đi ra ngoài cửa thì điện thoại đã vang lên, nhìn thấy đây
là điện thoại từ người mà mình tin tưởng, ông ta ngay lập tức bắt máy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT