Anh Chồng Khờ

Chương 220: Thủ đoạn xảo quyệt


2 năm

trướctiếp

Chương 220: Thủ đoạn xảo quyệt

Mà Trần Hạo cũng không biết, lúc anh đang đánh cược rằng thứ trong cục đá này sẽ giúp anh kiếm lời lớn thì hai người hoàn toàn không có quan hệ gì với nhau lại bởi vì anh mà phải gặp nhau.

Trong phòng bệnh của cán bộ nòng cốt ở bệnh viện nhân dân, Lưu Gia Ấn nhận lấy quả táo mà cấp dưới đưa tới, cắn một cái xong ném đi: "Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thế là thằng khốn kia lừa tôi! Nếu không thì sao có thể trùng hợp như vậy được?

Đụng phải cả đống chuyện xui xẻo".

Cấp dưới Mã Phong nói: "Cậu chủ, ông chủ đã có sắp xếp rồi, bảo anh dạo này kiềm chế lại một chút, chuyện mà anh đang nhằm vào đừng làm rõ ràng quá! ông cụ Bạch đã không sao rồi!

"Đáng chết...Không phải là bệnh tình của lão già kia đã đến lúc nguy kịch rồi sao? Sao đã tốt hơn roi?"

"Bên nhà họ Bạch truyền tin tức tới, nói là...Cũng vì nhờ Trần Hạo mà ông cụ nhà họ Bạch mới khá hơn!" "Là hắn ta? Lại là hắn ta?", Lưu Gia Ấn oán hận nói.

"Thằng nhãi đó cũng biết một chút về Trung Y! Mà lại còn rất quái lạ nữa. Lần này cậu chủ cứ nhẫn nhịn một chút đã, đến lúc đó chúng ta chơi chết nó một thể luôn!", Mã Phong khuyên nhủ.

Gương mặt Lưu Gia Ấn lộ ra vẻ hung tàn: "Thằng nhãi đó bây giờ đã thành chướng ngại vật lớn nhất của chúng ta rồi, không sớm thì muộn cũng phải xử lý đi thôi!"

Thấy Lưu Gia Ấn tức giận như vậy, Mã Phong không dám

nhiều lời.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị người bên ngoài đẩy ra, một người đàn ông mặc âu phục màu đen xuất hiện ở cửa ra vào.

"Đã nói là đừng có quấy rầy tôi nghỉ ngơi? Cút ra ngoài...",

Lưu Gia Ấn tức giận nói.

Lưu Gia Ấn vô thức coi đối phương như người của bệnh viện, lời nói còn chưa dứt, người đàn ông đứng ngoài cửa đã cười, nụ cười kia khiến Lưu Gia Ấn không chịu được mà ngậm miệng ngay tức khắc.

Người vừa tới có vẻ mặt âm

u và độc ác, tái nhợt, đôi mắt để lộ ra sự u ám khiến người khác sợ hãi, khi cười lên lại không có chút cảm giác thân thiện nào, ngược lại càng có vẻ đáng sợ hơn, giống hệt như ác ma cười nhe răng liếm máu!

"Anh Lưu?"

"Anh.„Anh biết tôi? Anh là ai?", Lưu Gia Ấn có vẻ hoảng hốt hỏi.

Người vừa tới tiện tay đóng cửa phòng bệnh lại: "Tôi là người như thế nào không quan trọng! Chỉ có điều là tôi đoán chúng ta có chung một mục tiêu!" Lưu Gia Ân và Mã Phong liếc nhìn nhau, chẳng biết tại sao lại nghĩ tới Trần Hạo!

Người đàn ông kia giống như đoán được ý nghĩ của hắn ta, thản nhiên nói: "Tên tôi là Ly Hận!"

Ly Hận giới thiệu bản thân xong thì tự ngồi xuống một cái ghế sô pha khác ở cạnh giường bệnh của Lưu Gia Ấn, tự châm một điếu thuốc, cười như không cười nhìn Lưu Gia Ấn: "Anh muốn đối phó Trần Hạo? Tôi cũng muốn đối phó với hắn ta! Chúng ta có thể hợp tác!"

"Dựa vào đâu?", một lúc lâu

sau Lưu Gia An mới nặn ra mấy chữ.

Ly Hận cười gằn, rướn người gần về phía trước, vẻ mặt rất u ám: "Anh có biết anh đang nói cái gì không?"

Mã Phong nổi giận nói: "To gan, lại dám làm như vậy với cậu chủ nhà này...Mày..."

Gã còn chưa dứt lời, trên mặt Ly Hận đã xuất hiện một nụ cười lạnh lẽo, rồi bỗng nhiên trong đôi mắt hắn bắn ra một tia sáng, trong nháy mắt, Mã Phong đã bị một luồng sức mạnh vô hình trói buộc, sau đó đột nhiên bay lên giữa không trung, không

thể động đậy.

Lưu Gia An suýt nữa đã bị dọa cho sợ tiểu ra quần: "Anh... Anh đừng có làm bậy!"

"Tôi chỉ muốn cho các anh mở mang kiến thức về thủ đoạn của tôi thôi! Miễn cho anh có suy nghĩ không biết điều!", Ly Hận độc ác nói.

Trong lòng Lưu Gia An kinh hãi, vội vàng nói: "Xin hãy tha thứ cho tôi tội bất kính!"

"Hừ!", Ly Hận đứng dậy, chắp tay, ánh mắt quét qua, Mã Phong nhẹ nhàng rơi xuống. Lúc này Mã Phong mởi thô phào, e

ngại nhìn Ly Hận.

"Thủ đoạn xảo quyệt của đại sư, có, có gì cần tôi hỗ trợ thì cứ việc nói! Mặc dù tôi không được tính là phú ông, nhưng tiền mặt thì vẫn có thể lấy ra được một ít...", Lưu Gia Ấn đã bị tình huống ly kỳ vừa rồi dọa đến mức mất hồn mất vía.

Ly Hận khinh thường bĩu môi: "Buồn cười, anh cảm thấy người như tôi sẽ thiếu tiền sao? Không biết có bao nhiêu người đứng xếp hàng muốn đưa tiền cho tôi đâu, tôi đều không rảnh gặp!

"Vậy tôi, tôi có thể làm gì

được?”, Lưu Gia Ân hỏi.

"Bởi vì anh cách hắn ta rất gần, có tư liệu mà tôi cần!", Ly Hận nói ra lý do mình tới đây.

Đầu óc Lưu Gia Ấn suy nghĩ nhanh chóng, thầm nghĩ chuyện này đúng là cái bánh từ trên trời rơi xuống mà!

Chỉ bằng thủ đoạn đáng sợ như vừa rồi, cho dù Trần Hạo có lợi hại hơn nữa cũng không địch lại nổi!

Trước kia nghe nói đến phong thủy âm dương trong kinh doanh, chỉ ít người có thủ đoạn rất đỉnh cao.

Hắn ta vốn không tin, lúc này hẳn ta lại không nhịn được mà nghi ngờ về nhận thức của mình, chỉ cảm thấy núi đã cao còn có núi cao hơn!

Lưu Gia An nhìn về phía Mã Phong nói: "Nhanh, mau viết một tấm séc một triệu tệ đưa cho đại sư Ly Hận!"

Mã Phong nào dám không nghe lời, vội vàng viết một tấm séc ra, cung kính đưa cho Ly Hận.

Ly Hận thản nhiên đón lấy, cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái.

"Đại sư Ly Hận cần sự trợ giúp gì, tôi nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ, nhất định phải khiến cho thằng nhẵi Trần Hạo kia thấy được đại sư Ly Hận rất lợi hại!''

Ly Hận dùng đôi mắt hiểm độc đảo qua Lưu Gia Ấn một cái: "Anh cũng rất hiểu chuyện đấy, có cần gì thì cứ nói, tôi tiện thể làm cho anh luôn!"

"Tôi muốn...", Lưu Gia An xích lại gần Ly Hận, nhỏ giọng nói.

"Việc nhỏ!", Ly Hận gật đầu.

Mấy phút sau, cấp dưới của

Lưu Gia Ân mang tư liệu hoàn chỉnh về Trần Hạo tới.

Cầm tư liệu lên, Ly Hận đứng dậy: "Nhớ kĩ, tôi chưa từng xuất hiện bao giờ!"

"Vâng...", trên mặt Lưu Gia Ấn toàn là vẻ lấy lòng, nói.

Ly Hận từ từ đứng dậy, lóe lên một cái biến mất ngay tại hiện trường, khiến Lưu Gia Ấn lại sợ đến mức hồn bay phách lạc!

Mã Phong nói: "Tên đó là người hay quỷ vậy?"

"Đây không phải là người chúng ta có thể tiếp xúc được

đâu, thật sự rất lợi hại! Nhớ cho kĩ người này, có cơ hội thì phải cố hết sức để lấy lòng!", Lưu Gia Ấn dặn dò.

Mã Phong gật đầu, biết rồi!

Mà lúc này Ly Hận đã xuất hiện ở cửa ra vào, một chiếc xe Benz đang đợi ngay trước cửa.

"Đại sư!", nhìn thấy Ly Hận, tài xế cung kính đi xuống mở cửa xe cho Ly Hận.

Ly Hận gật nhẹ đầu lên xe, lạnh lùng móc tờ séc ra: "Gửi vào trong tài khoản của tôi đi!"

Tài xế vô cùng cung kính

nhận lấy: "Vâng!"

Sau đó, Ly Hận hướng ánh mắt hiểm độc nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiền ngẫm liếc qua thành phố Hải Dương nhỏ bé không lọt vào mắt mình này, nghĩ thầm, nếu như không phải Mặc Uyên của Vô Cực Môn hứa hẹn cho hắn một nửa món pháp khí thì sao hắn lại tới cái nơi nhỏ bé như thế này chứ?

Đồng thời, Ly Hận cũng vô cùng tò mò, rốt cuộc là Trần Hạo có bản lĩnh gì mà lại để Mặc Uyên muốn anh chết đến vậy!

"Thú vị!", khóe miệng Ly Hận

nhếch lên thành một nụ cười tà ác, nói.

Mà lúc này, Trần Hạo đang ngồi uống trà với mấy ông lớn ở hội cược đá.

CỔ Thiên Mãnh lấy ra loại trà tốt nhất của mình để chiêu đãi Trần Hạo, không ngừng hâm mộ Trần Hạo có thể nhặt được một món hời là khối đá Băng Chủng kia.

Vốn dĩ, Cổ Thiên Mãnh muốn mở miệng hỏi Trần Hạo về khối đá Băng Chủng kia, nhưng Trần Hạo chẳng thèm suy nghĩ đã giao nó cho Hạ Hành Bắc xử lý.

Điều này khiến cho Cổ Thiên Mãnh cứ hâm mộ không thôi, âm thầm quyết định, nhất định phải rút ngắn khoảng cách trong quan hệ giữa hai người.

Còn Lâm Thượng Văn thì liên tục tính toán trong lòng, chuyện mình muốn nhờ vả liệu có thế nói ra được không, cuối cùng ông ta từ bỏ, quyết định chờ đến lần sau sẽ nói, dù sao thì con của ông ta cũng vừa đắc tội Trần Hạo.

Ở lại cuộc cược đá cho đến giữa trưa, nhìn qua hai nhóm đá được coi là cao cấp, không nhìn ra được thứ gì tốt, Trần Hạo bèn đứng dậy xin phép ra về. Mấy người kia muốn giữ anh lại, Trần Hạo lại không còn hứng thú.

Hạ Hành Bắc tự mình lái xe đưa anh về, nửa tiếng sau, Trần Hạo đã về tới bộ phận sales.

Đi vào bộ phận sales, Trần Hạo liền cảm nhận được một luồng hơi thở kì lạ, không khỏi hơi nhíu mày lại.

Mặc dù đám người ở trong bộ phận sales đều đang làm việc bình thường, nhưng vẻ mặt ai nấy cũng đều chán chường, mất hồn mất vía!

Lý Phần đã gửi biên bản cuộc họp như thỏa thuận cho

nhà cung cấp, Ngô Thiến thì phát hàng cho các đại lý ở địa phương theo như yêu cầu.

Trương Mạn cũng mơ mơ màng màng, không hề thích ăn cay nhưng buổi trưa lúc gọi thức ăn ngoài lại toàn đồ cay bất thường!

Tất cả bộ phận sales tràn ngập không khí suy sụp quái dị, tất cả mọi người dường như đang mộng du!

Lần đầu tiên Trần Hạo không cợt nhả, chú ý đến phản ứng của mỗi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp