Anh Chồng Khờ

Chương 212: Ghi giá công khai!


2 năm

trướctiếp

Trần Hạo tiến lên nói: "Tôi nói này giám đốc Lưu, gần đây anh xui xẻo như vậy, tôi đề nghị anh nếu không có việc gì thì tốt nhất đừng ra khỏi cửa!" Lưu Gia An trừng mắt nhìn Trần Hạo, tức giận không thôi: "Cái gì mà xui xẻo! Anh mới xui xẻo, cả nhà anh đều xui xẻo..."

Trần Hạo bĩu môi nói: "Sao anh lại nói như thế, tôi có ý tốt nhắc nhở anh mà!"

Trong lòng Lưu Gia Ăn vô cùng khó chịu, quát: "Chuyện của tôi không cần anh quan tâm...'"

Kết quả, hắn ta vừa nói vừa đi xuống dốc, đôi chân đột nhiên mềm nhũn, ngã nhào trên mặt đất rồi lăn ra ngoài cửa.

Trần Hạo cười hì hì đuổi theo: "Tôi đã nói rồi, ai bảo anh không tin!"

Nhìn dáng vẻ giễu cợt kia của Trần Hạo, Lưu Gia Ấn quỳ rạp trên mặt đất hoài nghi cuộc sống, trong lòng cực kỳ tức giận! N hảy hố ţruyện ŋhanh ŋhất tại Nhayho.c0m

Lúc này, Lưu Gia An vô cùng chật vật, đầu tóc vốn được chải chuốt gọn gàng đã rối loạn như gà bới, bộ vest cao cấp bị bẩn vài chỗ, trên trán còn nổi một cục u do bị ngã! Muốn bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu thê thảm!

Trần Hạo cười híp mắt, đi đến bên cạnh Lưu Gia Ấn đang ở đầu cầu thang, vươn tay đỡ hắn ta dậy.

Kết quả, Lưu Gia An vừa đứng dậy được một nửa đã lảo đảo bước vào khoảng không, túm theo cả Trần Hạo suýt chút nữa ngã sấp xuống.

Trần Hạo loạng choạng một lúc mới đứng vững, còn Lưu Gia Ấn trực tiếp lăn xuống cầu thang.

Hiện tại, trong đầu Lưu Gia Ấn có hàng vạn con ngựa chạy qua!

Ngay khi Lưu Gia An vừa lăn xuống cầu thang thì kít một tiếng! Một chiếc xe dừng lại trước mặt hắn ta và chỉ cách hắn ta một centimet.

"Mắt mù à, muốn chết sao? Muốn chết thì cút ra xa một chút?”, tài xế tức giận, liên tục chửi bới!

Mồ hôi lạnh của Lưu Gia An chảy ròng ròng, bên tai lại vang lên lời cảnh cáo của Trần Hạo, mây đen trên đỉnh đầu, ấn đường biến thành màu đen.

Mọi người xung quanh cũng

sợ ngây người, em gái nhỏ ở quầy lễ tân không nhịn được nói thầm: "Đây thực sự là xem tướng sao, vừa mở miệng đã nói trúng? Giám đốc Lưu cũng không phải xui xẻo bình thường! Nhất định phải cách xa hắn ta một chút, tránh cho bị liên lụy!"

Sau khi Lưu Gia An bị làm cho mất mặt thì xám xịt lái xe rời đi.

Giang Ngạo Tuyết và Trần

Hạo đang chuấn bị trớ lại bộ phận, đi được nửa đường, Trần Hạo nhận được một cuộc điện thoại.

"Trần đại sư?", sau khi kết nối cuộc gọi, trong điện thoại truyền đến giọng nói lấy lòng của Ha Hành Bắc.

Có việc gì?", Trần Hạo hỏi "Buổi cược đá mà lần trước nói với anh là vào ngày hôm nay, anh có rảnh không?"

"Có! Cậu gửi địa chỉ cho tôi đi!", sau khi Trần Hạo nói một câu xong thì lạnh nhạt cúp điện thoại.

Giang Ngạo Tuyết đang đứng chờ thang máy, liếc nhìn Trần Hạo, hỏi: "Anh lại muốn đi đâu?"

Trần Hạo cười khổ: "Có chút việc phải ra ngoài!"

Giang Ngạo Tuyết ngẫm nghĩ, đúng lúc thang máy mở cửa, cô ấy nói: "Đừng để tổng

giám đốc biết! Tôi...Không nhìn thấy!"

Vừa dứt lời, Giang Ngạo Tuyết liền vào trong thang máy rời đi.

Trần Hạo hơi sững sờ, không ngờ rằng Giang Ngạo Tuyết sẽ chủ động giúp anh giấu giếm.

Nhưng mà đối với anh mà nói, nào có khái niệm bỏ bê công việc mà còn cần phải giấu giếm như vậy?

Sau đó, anh liền cười quay người đi ra khỏi Bạch thị, rất nhanh đã nhận được địa chỉ Hạ

Hành Bắc gửi đến, buổi cược đá hôm nay được tổ chức tại câu lạc bộ tư nhân Nhã Hiên ở phía tây Hải Dương.

Nửa giờ sau, Trần Hạo đã ngồi taxi đến câu lạc bộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp