Lôi Cường còn chưa dứt lời, đằng kia mấy chiếc xe đã vội vã lao tới, rồi dừng lại ở một đoạn đường thông thoáng cách đó không xa, một người đàn ông cao gầy mặc vest dẫn theo một đám người trang phục màu đen chạy như điên tới chỗ hai người. Người đàn ông đứng đầu khoảng bốn mươi tuổi, thân hình gầy gò, khuôn mặt dài, gò má cao, một đôi mắt mang theo sự phẫn nộ, giữa hai lông mày có một luồng sát khí dữ tợn.

Sau khi nhìn lướt qua toàn bộ hiện trường, người đàn ông đã nhìn thấy Mễ Quả Quả, lúc này ông ấy mới thớ phào nhẹ nhõm.

"Chú năm? Sao chú lại tới đây?'1, Mễ Quả Quả hơi ngạc nhiên khi thấy người tới đây.

Ông năm Mễ nói: "Nghe nói cháu gặp tai nạn, suýt chút nữa thì chú phát điên rồi!"

Bây giờ Trần Hạo mới biết rằng người đàn ông này là ông năm Mễ của nhà họ Mễ!

Sau đó ông năm Mễ nhìn thoáng qua Trần Hạo rồi nói với vẻ cung kính: "Chắc cậu là Trần đại sư, cám ơn cậu đã cứu cháu gái cua tôi! Ủng hộ chúng mình tại лhayho。com "Chuyện nhỏ mà thôi!", Trần Hạo không để bụng mà cười nhạt.

Sau khi ông năm Mễ cung kính chào hỏi xong liền nhìn thấy Lôi Cường đang quỳ trên mặt đất, trong mắt lóe lên sự hung ác: "Thiên Khôi các người thật sự rất giỏi! Vậy mà lại dám giở trò với người nhà họ Mễ!"

"Ong năm Mễ tha mạng, tôi sẽ giải thích tất cả mọi chuyện..."

Ông năm Mễ cười giễu cợt rồi cắt ngang lời nói của đối phương: "Giải thích thì xong rồi sao? Mày coi nhà họ Mễ là cái gì? Kéo xuống đi... Đánh cho tới chết rồi ném tới trụ sở chính của Thiên Khôi đế răn đe!"

"Không...Không...Ong năm Mễ tha mạng..."

Lôi Cường hét lên một cách thảm thiết, nhưng vẫn không thể nào thay đổi được quyết định của ông năm Mễ.

Sau khi Lôi Cường bị kéo xuống, ông năm Mễ đưa tới một điếu thuốc, Trần Hạo từ chối rồi anh tự mình châm lửa.

Trần Hạo cười hỏi: "Thiên Khôi này có lai lịch gì?"

Sau khi rút một điếu thuốc ra, ông năm Mễ nói: "Thiên Khôi là một trong những hiệp hội lớn của tỉnh. Gần đây, bọn họ đã dẫn

người chiếm đóng Hải Dương và giết mấy nhân vật lớn ở phía Bắc thành phố, chắc là bọn họ muốn cắm rễ ở Hải Dương. Hiện tại thực lực của bọn họ cùng với Lâm Thân ở phía Bắc thành phố gần như là tương đương!"

"Cắm rễ ở Hải Dương? Thật thú vị!", Trần Hạo cười nhạt.

Ông năm Mễ nói: "Thiên Khôi đến Hải Dương, tôi đoán là do Hạ Vân Đình thừa nhận chuyện đã quỳ gối trước ai đó, còn nhầm tướng rằng nhà họ Hạ yếu thế nên muốn đến để chiếm lợi ích. Bọn họ không nghĩ lại xem Hạ Vân Đình là người như thê' nào? Người có thể khiến cho

lão ta tình nguyện quỳ xuống thì nhất định là người kia không đơn giản!"

Trần Hạo nói: "Thiên Khôi bắt cóc người của nhà họ Mễ một cách công khai như vậy, bọn họ không sợ các ông trả thù sao?" Quay lại trang nhayhȯ.cȯm để ủng hộ chúng mình nhé!

Ông năm Mễ nói tiếp: "Thiên Khôi là một trong những thế lực rất mạnh của tỉnh, lai lịch phức tạp! Bọn họ vẫn luôn nhắm đến hai nơi giao dịch buôn bán của tôi mà không thể làm gì được, không ngờ bọn họ lại dám ngang nhiên giở trò đối với Quả Quả!"

Mễ Quả Quả nói: "Chú năm, cháu không sao!"

Ông năm Mễ mỉm cười:

"Nếu như cháu xảy ra chuyện gì, chú có phải mất đi cái mạng này cũng phái tiêu diệt toàn bộ Thiên Khôi!"

Mễ Quả Quả định mỉm cười và an ủi chú Năm nhưng cô ấy lại chạm vào một vị trí nào đó, lông mày của cô ấy nhăn lại vì đau.

Ông năm Mễ hoảng sợ, nói: "Quả Quả, cháu bị thương à?"

Nhắc đến chuyện bị thương, Mễ Quả Quả đỏ mặt rồi phủ

nhận: "Không...Không ạ!"

"Vớ vẩn! Mau để chú năm xem một chút...", ông năm Mễ cực kỳ lo lắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play