Không chờ Trần Hạo lên tiếng, những sinh viên đang nghe giảng nháo nhào chỉ vào Tê Tử Vân chửi mắng.
"Châm pháp và toa thuốc Trung y đều là được tổ tiên truyền lại, không phải do nhà họ Tê các anh độc quyền sáng tạo ra, vì sao anh Trần không thể chia sẻ chứ?"
"Đúng, sách cổ có cả châm pháp Tứ Tượng, chứng tỏ nó không phải do nhà họ Tê tự nghĩ ra!"
"Muốn cược mà không muốn thừa nhận mình thua, đồ hèn! Nhìn sự rộng lượng của anh Trần xem, tôi thật sự hối hận vì đã từng thích anh!"
Chu Trường Lâm cũng bị chọc tức trước thái độ của Tê Tử Vân: "Tê Tử Vân vì ích kỷ mà muốn phá hủy sự cống hiến của người khác cho Đại học Trung y, kể từ hôm nay, cậu không còn là sinh viên của Đại học Trung y nữa!"
"Thầy... Các người dám...",
Tê Tử Vân tức muốn xì khói.
"Tê Tử Vân, nhà họ Tê dạy y thuật cho cậu nhưng lại không dạy đạo đức cho cậu! Nếu cậu cảm thấy bất mãn thì có thể bảo ông nội cậu đến tìm tôi, Lâm Dạ Bạch hờ hững mở miệng, một câu nói của ông ấy đã đặt dấu chấm hết cho chuyện này.
Tê Tứ Vân giận dữ đến mức run cả người, nhưng anh ta cũng biết chuyện này đã không thể cứu vãn được nữa, oán hận nhìn về phía Trần Hạo: "Anh chờ đấy cho tôi, nhà họ Tê quyết sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"
Trần Hạo tỏ ra không hề nao núng, nhún vai, nói: "Làm gì thì làm".
Tê Tử Vân phẫn nộ trừng Trần Hạo rồi xoay người bỏ đi, trong lòng tràn đầy sự hối hận, nếu anh ta không nhất quyết đòi thi đấu châm pháp đế làm màu thì có lẽ tất cả mọi chuyện đều không xảy ra rồi. Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận! Sau khi anh ta bỏ đi, Trần Hạo hoàn thành buổi tọa đàm bằng phương pháp giảng dạy đặc biệt của mình.
Lân đâu tiên, có rất nhiều sinh viên Đại học Trung y phát
hiện ra Trung y lại thú vị đến vậy, cả những điểm kỳ diệu khác nữa.
Cuối cùng, buổi tọa đàm được khép lại mỹ mãn, mọi người đều ghi nhớ Trần Hạo, đồng thời họ cũng khắc sâu nhiều nội dung quan trọng trong châm cứu mà Trần Hạo đã giảng.
Bên cạnh đó, bọn họ còn ghi nhớ nhà họ Tê và Tê Tử Vân!
Sau khi đã hoàn thành buổi tọa đàm, Trần Hạo viết lại toa thuốc giao cho Chu Trường Lâm rồi xin phép về trước.
Ra khỏi phòng truyền thông đa phương tiện, Trần Hạo nhìn thấy có một bóng người xinh đẹp ở phía xa đang vẫy tay với mình.
Ánh mặt trời chiếu lên gò má của cô ấy làm cho gương mặt xinh đẹp tuyệt trần trẻ trung trớ nên sáng ngời, tựa như đóa hoa sen tuyết, không nhiễm một hạt bụi.
Người đang đứng ở cửa không phải Lâm Vũ Nặc thì là ai?
Giờ phút này, cô ấy đang mỉm cười ngóng trông về phía anh, trong tay cầm bình nước đá.
Trần Hạo mỉm cười đi tới, Lâm Vũ Nặc tươi rồi tiến lên đưa bình nước cho anh: "Khát rồi đúng không! Uống chút đi, buổi tọa đàm hôm nay anh xuất sắc lắm!"
"Thật không?", Trần Hạo cười.
"Tôi chưa từng nghĩ rằng tọa đàm còn có thể nói như vậy! Đúng như lần trước anh đã nói, thật ra có một số kỹ xảo dùng trong Trung y không khó, nếu biết kết hợp thực hành với lý thuyết thì sẽ dễ hiểu hơn rất nhiều. Tôi thấy nhiều bạn học
chưa thỏa mãn lắm, sau đó các cậu ấy còn hỏi tôi lúc nào mới tới phiên anh lại nữa cơ!"
Trần Hạo khẽ cười: "Có thời gian thì tôi sẽ đến".
Lâm Vũ Nặc cười: "Chờ anh đấy. Cơ mà hôm nay anh đã đập vỡ chén cơm của nhà họ Tê người ta rồi, cấn thận chút nhé. Gia đình này rất có tiếng nói ở La Thành".
Trần Hạo hỏi: "Chẳng lẽ mấy người đó còn làm thịt tôi được?"
Lâm Vũ Nặc bật cười: "Thế thì không đâu. Nhưng anh giỏi thật, trong Trung y còn gì mà
anh không biết không? Không ngờ ngay cả bí mật nhà người ta mà anh cũng biết nữa!"
Trần Hạo cười: "Vậy ý cô là tôi không gì không biết à?"
Hai người đi song song với nhau, rất nhanh đã đến cổng trường học.
"Trần Hạo, lát nữa anh có rảnh không? Tôi muốn...".
Lâm Vũ Nặc vừa mới lấy hết can đảm để mời anh ăn cơm thì điện thoại của anh chợt reo.
Trần Hạo lấy ra xem, không ngờ lại là cuộc gọi từ Bạch Chấn
Thiên, ông nội của Bạch Phi Nhi. Anh nhanh chóng bắt máy.
"Ông tìm cháu ạ?", sau khi bắt máy, Trần Hạo hỏi.
"Trần Hạo à, trưa nay cháu có rảnh không? Đi ăn trưa với Phi Nhi đi!", giọng của ông ấy rất vang vọng, hiển nhiên sức khỏe và tâm trạng đang khá tốt.
"Cái đó...", Trần Hạo hơi do dự, anh không muốn đi cho lắm.
Vì nếu đi với Bạch Phi Nhi, Trần Hạo có thể tưởng tượng ra được ông ấy sẽ hỏi cái gì.
Hơn nữa, ngộ nhỡ lại có một
người như Bạch Minh Hợp nhảy ra thì càng phiền hơn nữa!
"Sao đấy, lão già này không mời cháu nổi à?", Bạch Chấn Thiên nghiền ngẫm, nói.
"Không đâu ạ, ông chờ một lát, cháu tới ngay".
"Chờ cháu nhé", thấy Trần Hạo đồng ý, ông ấy hớn hở trả lời rồi ngắt máy.
Cất di động vào túi, Trần Hạo gượng gạo cười với Lâm Vũ Nặc: "Tôi phải đi rồi, có gì lần sau chúng ta lại nói nhé!"
Dứt lời, Trần Hạo vội vã rời đi.
Lâm Vũ Nặc lặng lẽ nhìn bóng lưng của Trần Hạo, chậm rãi khắc sâu bóng hình ấy vào trong lòng.
Trần Hạo ngồi xe trở lại Bạch Thị rồi đi thẳng tới văn phòng tổng giám đốc.
Bạch Phi Nhi đã đợi ở đây từ sớm, thấy Trần Hạo tới thì chỉ lạnh nhạt nhìn anh rồi đứng dậy đi.
Trần Hạo không nghĩ ra mình đã chọc giận núi băng này ở chò nào, suy nghĩ, chẳng lẽ là do lúc sáng anh làm rơi chén cháo?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT