Ngay trong văn phòng của mình, ông ta vậy mà lại bị một thằng nhóc chẳng ra làm sao tát một cái! Càng tức giận hơn là, tên nhóc này và người phụ nữ bên cạnh anh vài giây trước vừa có chuyện muốn nhờ vả ông ta.
Phương Đồng tỏ vẻ hoài nghi vào cuôc sống!
Từ khi ngồi lên vị trí phó hiệu trưởng, Phương Đồng đã bao giờ bị người ta đối xử như vậy?
Cho dù là hiệu trưởng cũng phải nhường nhịn ông ta ba phần!
Vậy mà giờ phút này, ngay trong văn phòng của mình lại phát sinh một tình huống phá vỡ quan điếm về cuộc sống của ông ta.
"Cậu quả thực muốn chết! Dám đánh tôi? Không giết chết cậu thì tên tôi sẽ không còn là Phương Đồng!”, Phương Đồng tức giận hét chói tai.
Tiếng hét này làm ảnh hưởng tới người 0 phòng cách vách.
Rất nhanh sau đó, tiếng bước chân truyền đến, hiệu trưởng Chu Trường Lâm và hiệu trưởng nhiệm kỳ trước Lâm Dạ Bạch xuất hiện ở cửa phòng! "Phương Đồng, ồn ào chuyện gì thế? Lỡ như bị Trần đại sư thấy được, cậu ấy sẽ nghĩ như thế nào về Đại học Trung Y của chúng ta...Trần...Trần đại sư? Sao cậu lại ở đây?"
Lâm Dạ Bạch từ phòng bên cạnh đi sang, vẻ mặt không hài lòng quát lởn, nhưng lởi vừa nói
được một nửa thì nhìn thấy Trần Hạo, ông ấy kinh ngạc đến mức không biết nên nói gì cho phải.
Mà Phương Đồng nhìn thấy tình hình này cũng hoảng hốt đứng lên.
Mặc dù Lâm Dạ Bạch là hiệu trưởng nhiệm kỳ trước, nhưng phần lớn những người có chức vị cấp cao trong Đại học Trung Y đều là do Lâm Dạ Bạch đề bạt.
Ngay cả hiệu trưởng hiện tại Chu Trường Lâm cũng là học trò của Lâm Da Bach.
Dù cho bây giờ Lâm Dạ
Bạch đã lùi về phía sau màn, nhưng địa vị của ông ấy ở Đại học Trung Y chẳng khác nào Thái thượng hoàng. Hơn nữa, hàng năm, ông ấy đều cố gắng phát triển ngành trung y, vì đã lùi về phía sau nên càng có nhiều thời gian để tập trung vào việc này, do đó, danh tiếng không những không giảm sút mà còn ngày một lên cao!
Được Lâm Dạ Bạch đối đãi khách sáo như vậy, chẳng lẽ người này là nhân vật lớn thần bí nào đó?
Phương Đồng suy nghĩ lại một chút, bỗng nhiên nhớ đến lúc sáng sớm, hiệu trưởng Chu
Trường Lâm đã thông báo, hôm nay một nhân vật quan trọng sẽ đến trường.
Mà Chu Trường Lâm không phải gọi nhân vật quan trọng kia là Trần đại sư sao?
Giờ phút này, Lâm Dạ Bạch mới phản ứng lại: "Trần đại sư, cậu đến lúc nào mà không nói với tôi một tiếng đế tôi ra đón tiếp cậu!"
Trần Hạo thản nhiên nói: "Không sao!"
Sau đó, Lâm Dạ Bạch bắt đầu giới thiệu người đàn ông trung niên đi theo phía sau lưng.
"Vị này chính là Chu Trường Lâm, hiệu trưởng hiện tại của Đại học Trung Y!"
Trần Hạo mỉm cười, bắt tay với Chu Trường Lâm, Chu Trường Lâm dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng trông rất có tinh thần.
"Trần đại sư, hân hạnh được gặp mặt! Buổi tọa đàm đã sắp xếp xong, chỉ chờ cậu đến giảng bài nữa thôi!", Chu Trường Lâm cười nói.
Nghe xong những lời này, Phương Đồng trợn tròn mắt, trong lòng vô cùng hoảng hốt, bộ não nhanh chóng suy nghĩ
xem bản thân nên giải thích thế nào!
Ánh mắt Lâm Dạ Bạch xẹt qua Phương Đồng, đang chuẩn bị giới thiệu.
Trần Hạo cười nhạt: "Không cần giới thiệu, tôi vừa mới làm quen rồi, là phó hiệu trưởng Phương Đồng!"
Khuôn mặt già nua của Phương Đồng đỏ lên, há miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại không biết nên nói gì cho phải.
Chu Trường Lâm nhìn Phương Đồng: "Lão Phương, vừa nãy sao ông hét ầm lên trong
phòng thế, a...Mặt ông làm sao vậy?
Phương Đồng ngay cả tâm tư muốn khóc trước mặt Chu Trường Lâm cũng có, người đời nói rất đúng, không nên bức bách người khác! Bức bách sẽ bị sét đánh! Hôm nay, ông ta đã bị sét đánh thật rồi!
"Không có gì...Vừa rồi không cẩn thận bị ngã!", Phương Đồng giải thích.
"Năm ngón tay rõ nét kia cũng là bị ngã sao?", Trần Hạo cười hỏi.
Phương Đồng hận không
thể đào một cái lỗ để chui xuống, tên khốn này lại nói ra điều không nên nói! Con mẹ nó! Đáng giận!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT