*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nội dung Chương có chứa hình ảnh Sáng sớm ngày hôm sau.
Khi Trần Hạo vừa đi xuống đã nghe được tiếng nói chuyện của Bạch Phi Nhi và bà vú Vương trong phòng bếp: "Vú Vương, tôi đã nói bà không cần làm việc sớm như vậy, tuổi của bà cũng đã lớn rồi, sáng sớm nên nghỉ ngơi thêm một chút, bình thường, cả căn biệt thự rộng lớn này đều là mình bà dọn dẹp, tôi đã cảm thấy vô cùng áy náy!"
Bà vú Vương không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của
Bạch Phi Nhi, nhẹ giọng nói: "Cô chủ, tôi già rồi nên ngủ cũng ít, nhàn rỗi không có việc gì làm nên muốn nấu cháo trứng muối thịt nạc cho hai người, đồ ăn ở bên ngoài không hợp vệ sinh".
Bạch Phi Nhi nhìn đồng hồ, mặc dù thời gian đã không còn sớm nhưng cô lại không nỡ từ chối ý tốt của vú Vương, thế nên cô vẫn ngồi vào bàn ăn.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Trần Hạo vừa xuống tầng, khiến cho anh cảm thấy càng kỳ lạ. Tối hôm qua, khi đón Bạch Phi Nhi trở về, anh đã phát hiện
vú Vương có gì đó là lạ, sáng sớm ngày hôm nay lại còn phá lệ đi nấu cháo cho họ, nhất định là có chuyện gì đó kỳ quái!
Giấu nghi ngờ xuống đáy lòng, Trần Hạo đi đến, ngồi xuống bên cạnh Bạch Phi Nhi, vú Vương cũng múc thêm cho Trần Hạo một bát cháo.
Trần Hạo dùng mũi ngửi ngửi một chút rồi nghiền ngẫm nở nụ cười: "Vú Vương, mùi cháo rất thơm!"
Được khen, khuôn mặt già nua của bà vú Vương đỏ lên, trong mắt ấn chứa tia rối rắm, sau đó, bà ta mới miễn cưỡng
cười trừ: "Thơm thì ăn nhiều một chút! Lần sau vú Vương lại nấu cho hai người!"
"Được...", Trần Hạo tươi cười gật đầu.
Bà vú Vương xoay người đi vào phòng bếp, Bạch Phi Nhi cũng trừng mắt nhìn Trần Hạo, theo bản năng nghĩ rằng Trần Hạo yêu cầu vú Vương nấu cháo: "Vú Vương tuổi tác đã lớn, anh còn không biết xấu hố mà để bà dậy sớm nấu cháo cho anh?"
Trần Hạo cười nhạt: "Không phải anh yêu cầu!"
Bạch Phi Nhi không tin, tức giận múc một thìa cháo, chuẩn bị cho vào miệng thì bị Trần Hạo "không cẩn thận" đụng phải, thìa cháo liền rơi xuống đất.
"Xin lỗi, anh không cố ý!", Trần Hạo cười tủm tỉm, uống một hớp cháo.
Bạch Phi Nhi cười lạnh, dáng vẻ này của Trần Hạo có chỗ nào giống không cố ý!
Trần Hạo mỉm cười, đưa bát cháo mình đã nếm qua cho Bạch Phi Nhi: "Vẻ mặt muốn giết người này là sao? Bồi thường cho em là được chứ gì?"
Bạch Phi Nhi thấy thế lại càng thêm tức giận, thầm nghĩ, ai muốn ăn cháo anh đã nếm qua?
Cô nhìn đồng hồ, thấy sắp trễ giờ, chỉ có thể buông tha cho Trần Hạo: "Vú Vương, sáng sớm nay tôi có việc gấp, phải đi luôn bây giờ! Bát cháo này bà thu dọn giúp tôi!"
Lúc sau, Bạch Phi Nhi xoay người, giẫm trên đôi giày cao gót bước ra ngoài, khi đến cửa, còn lạnh lùng ngoái đầu lại nhìn Trần Hạo, tựa như muốn nói, trở về sẽ tính sổ với anh.
Trần Hạo cười híp mắt, uống
anh vừa ngồi xuống ngửi thử đã biết cháo có vấn đề.
Lúc này, bà vú Vương trốn trong phòng bếp, trong lòng vô cùng xoắn xuýt, một lúc lâu sau, bà ta mới lấy hết can đảm bước ra ngoài.
Kết quả, khi nhìn thấy Trần Hạo đang ăn cháo, theo bản năng sắc mặt bà ta liền thay đổi: "Trần Hạo, không thể..."
Trần Hạo giống như không nghe thấy, nuốt xuống hớp cháo
Vương, cháo này thật ngon! Cho tôi thêm bát nữa?"
Bà vú Vương cả đời sống theo nguyên tắc, chưa bao giờ làm chuyện hãm hại ai, chỉ trong chớp mắt, nước mắt bà ta đã rơi xuống: "Trần Hạo! Là vú Vương không tốt, làm hại cậu chủ rồi, cháo này không thể ăn!"