Phùng Thái cười nói: "Tôi muốn hỏi một chút, cậu Trần thấy bữa tiệc chiêu đãi đêm nay thế nào? Nếu cậu thấy phòng Đế Hào vẫn không ổn, ngày mai, tôi sẽ cho người chuẩn bị một phòng riêng lớn hơn, sửa chữa cấn thận, sau đó chỉ dành riêng cho cậu Trần sử dụng!"
Trần Hạo thản nhiên cười nói: "Không việc gì, tôi chỉ đi cùng bạn thôi!"
Phùng Thái lại nói: "Bình rượu vừa nãy hi vọng sẽ hợp
khẩu vị của cậu!" Vương Hân mơ màng nửa ngày, lúc này mới phản ứng lại: "Phòng riêng kia là mở cho anh ấy sao?"
Phùng Thái thấy Vương Hân ớ trên xe Trần Hạo nên không dám chậm trễ, mỉm cười trả lời: "Tất nhiên rồi, ngoại trừ cậu Trần, còn ai có mặt mũi như thế?"
Nghe được lời này, Vương Hân liếc mắt nhìn Thâu Văn Châu đang hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống ở bên cạnh xe.
Vương Hân cố ý lớn tiếng nói: "Ôi chao, buồn cười chết mất, hôm nay có người giả vờ cũng thật vui vẻ!"
Các bạn học đang đứng ở cửa Giai Dạ chờ xe cũng trợn tròn mắt, bây giờ họ mới biết, người được người ta nể mặt, mớ phòng Đế Hào để tiếp đón không phải là Thâu Văn Châu, đã vậy, anh ta còn kiêu ngạo, hò hét khoe khoang cả một đêm.
Lúc này, đám bạn học liền nở nụ cười, nói ra đủ loại lời nói.
Lục Hiên và Trương Vĩ cũng choáng váng, không ngừng dụi mắt, hoài nghi bản thân có phải
đang nhìn nhầm hay không.
Sắc mặt Thâu Văn Châu trở nên cực kỳ u ám, nhưng anh ta không có cách nào để cãi lại!
Trần Hạo cười: "Rượu rất ngon, tiếp đãi cũng rất chu đáo!"
Phùng Thái cười tủm tỉm, nói cấp dưới nhanh chóng đi lấy hai chai rượu ngon, sau đó cung kính đưa cho Trần Hạo: "Cậu Trần, tôi không biết cậu thích gì, hai chai Lafite 82 này cậu cầm lấy uống đi!"
Trần Hạo mỉm cười, ra hiệu cho Trương Mạn nhận lấy: "Còn có chuyện gì không?"
Phùng Thái tươi cười nịnh nọt: "Đây là thẻ tối cao của Giai Dạ, sau này, phòng Đế Hào chỉ để cho một mình cậu dùng, ai cũng không được phép tiến vào, tất cả mọi thứ đều miễn phí!"
Trần Hạo cười khổ: "Hiện tại không còn chuyện gì nữa đúng không?"
"Không-Không còn...", Phùng Thái mang vẻ mặt lấy lòng nói.
Trần Hạo mỉm cười, sau đó đạp chân ga, chiếc xe rít gào lao ra ngoài.
"Tạm biệt cậu Trần!", ở bên
cạnh, Phùng Thái cười híp mắt nói.
Một màn vừa rồi làm cho mọi người chấn động không thôi, ai cũng tò mò rốt cuộc Trần Hạo là người nào mà khiến cho Phùng Thái phải khúm núm đến như vậy.
Mà lúc này, Phùng Thái vẫn chưa dám vào trong, cúi đầu chín mười độ về hướng Trần Hạo rời đi, cho đến xe của anh hoàn toàn biến mất trong màn đêm mới đứng thẳng sống lừng, vẻ mặt vui mừng khôn xiết!
Sau đó, tên cấp dưới mang rượu ra cho Trần Hạo mới dám
hỏi: "Anh Thái! Người này là ai? Sao anh lại khách sao như vậy?"
Phùng Thái trừng mắt nhìn hắn ta: "Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi!"
Cấp dưới hít vào một ngụm khí lạnh, lập tức biết được đó là một nhân vật lớn.
Sau đó, Phùng Thái nói với cấp dưới: "Bảo mọi người mở chai rượu ngon, hôm nay nhất định phải ăn mừng! Tôi để lại ấn tượng tốt với cậu Trần! Ha ha!"
Phùng Thái đắc ý dẫn người rời đi.
Mà cảnh tượng này được Thâu Văn Châu nhìn thấy rõ ràng, anh ta gần như phát điên, lúc này mới nhận ra phòng riêng không phải mở cho anh ta, anh ta lén lút liếc mắt về phía đám bạn học, mọi người đã sớm cười tới nghiêng ngả.
Lúc này, Trần Hạo đã vẫy một chiếc taxi, phất phất tay với Trương Mạn rồi lên xe, chiếc xe phóng nhanh về hướng ngược lại.
Trương Mạn đột nhiên nhớ tới rượu và thẻ mà Phùng Thái tặng vẫn đang còn ở trên xe, cô ấy muốn gọi Trần Hạo lại nhưng khi ngấng đầu lên thì đã không thấy bóng dáng của chiếc taxi vừa nãy.
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT