Chương 172: Anh là thứ rác rưởi gì vậy Nhất thời, Phùng Thái đoán rằng có phải đại thần không tiện ra mặt nên mới cố ý đế cho tên ngốc này ra đây nhắc nhở anh ta?

Nghĩ vậy, khuôn mặt Phùng Thái lập tức chuyển thành vẻ tươi cười.

"Anh xem, đột nhiên tôi lại quên mất anh Thâu đây, mỗi ngày tôi gặp mặt nhiều người như vậy, mắt đều muốn mù cả rồi, mong anh đừng trách!"

Vừa dứt lời, Phùng Thái liền liếc mắt ra hiệu cho cấp dưới ở phía sau.

"Tam Nhi? Mau sắp xếp cho cậu Thâu đến phòng Đế Hào, nhất định phải là phòng lớn nhất!"

Tên cấp dưới nghe vậy kinh ngạc, nhanh chóng chạy đi sắp xếp. Điều này, chính Thâu Văn Châu cũng sửng sốt! Phòng Đế Hào?

Cho dù lãnh đạo của anh ta trực tiếp tới đây cũng không được cho mặt mũi thế này? Chẳng lẽ ông chủ Tê của anh ta vừa mới tiến thêm được một bước? Nếu không, tại sao Phùng Thái lại khách sáo như vậy?

Trong lòng Thâu Văn Châu chất chứa đủ loại suy nghĩ, Phùng Thái tự mình dẫn anh ta

cùng mọi người đến phòng Đế Hào, được người ta nể mặt đến mức này, Thâu Văn Châu càng thêm đắc ý trước mặt các bạn học.

Phùng Thái do dự có nên tiến lên chào hỏi Trần Hạo một tiếng hay không. Nhưng anh ta lại nhớ đến lời cảnh cáo của cậu Hạ! Một lúc lâu sau, anh ta quyết định trước tiên cứ lui xuống, chào hỏi với Thâu Văn Châu rồi bước nhỏ rời đi, trước khi đi, khoé mắt còn liếc nhìn Trần Hạo.

Mà Thâu Văn Châu và đám bạn học đã bao giờ được đón tiếp như thế này?

Nhất thời, bọn họ đều vây quanh Thâu Văn Châu, tâng bốc đủ kiếu.

"Văn Thâu, cậu đây là một bước lên trời đúng không? Đến lúc đó cũng đừng quên bạn học cũ đó?"

Trong đám người, một bạn học nữ tên là Từ Lệ dính sát bên người Thâu Văn Châu: "Văn Châu, cậu thật giỏi!"

Được mọi người tâng bốc, Thâu Văn Châu đắc ý không thôi, khoe khoang nói: "Không chỉ Phùng Thái, tôi còn quen biết Tân Báo, người nhà họ Tân,

người đứng đầu thực sự của Giai Dạ!"

"Oa...Tôi nghe nói Tân Báo rất lợi hại! Văn Châu, cậu quen biết anh ta sao?"

"Đúng vậy! Người họ Tân này chính là nhân vật lớn ở Hải Dương, rất trâu bò, nghe nói là người đứng đầu giới xã hội đen!"

Sự kinh ngạc của các bạn học làm cho Thâu Văn Châu cảm thấy lâng lâng: "Đã gặp mặt một lần, bắt chuyện vài câu liền quen biết!"

Nói xong, Thâu Văn Châu còn liếc nhìn về phía Trần Hạo,

ném cho anh một ánh mắt ra oai.

Trong lòng Trần Hạo không khỏi buồn cười, người này thật ngu ngốc, còn không biết Tân Báo đã trở thành quá khứ, đã giả vờ mà còn không viết trước bản thảo!

Trần Hạo cười lạnh, trực tiếp đi xuyên qua nhóm người, không nhìn đến Thâu Văn Châu và đám người đang tâng bốc kia, Trương Mạn cũng đi theo phía sau anh.

Đám bạn học bị hai người coi như không khí, tất cả đều bất mãn.

Lục Hiên lạnh lùng nói: "Giả vờ cái gì, chỉ là một công nhân bình thường, nếu không phải có Văn Châu thì anh ta làm gì có tư cách bước vào phòng Đế Hào? Không biết điều!"

Trương Vĩ cũng cười lạnh:

Trong xã hội bây giờ, hiện tượng oán hận người giàu ngày càng trở nên nghiêm trọng, rất nhiều người nghèo ỷ vào việc mình nghèo mà suốt ngày trưng ra bộ mặt như ai thiếu nợ hắn! Anh ta có lẽ cũng là loại người như thế!"

Từ Lệ khinh thường nói: "Khi còn học đại học, Trương Mạn

thông minh như vậy, sao bây giờ lại tìm được người đàn ông ngu ngốc thế này!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play