Tamlinh247.me: Anh chồng khờ ( full) Tác giả: Tinh Quân
Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 167: Đau đầu
“Anh Hạo, anh thật là… càng ngày càng đẹp trai!”, Tổng Sơn nịnh bợ nói, thấy
Trần Hạo có vẻ không vui bèn đổi cách gọi anh rể thành anh Hạo.
Trần Hạo tỏ ra ghét bỏ, không để ý đến tên ngớ ngẩn này.
Tổng Sơn nhìn sang Giang Ngạo Tuyết, ẩn ý hỏi: “Anh Hạo, cô gái này là?”
Trần Hạo nói: “Sếp của tôi!”
“À…”, Tổng Sơn quan sát cô ấy từ trên xuống dưới, như hiểu ra điều gì, gật đầu.
Trần Hạo bất đắc dĩ giới thiệu với Giang Ngạo Tuyết: “Đây là Tổng Sơn, bạn của
tôi”.
“Chào anh!”, Giang Ngạo Tuyết chìa tay lịch sự bắt tay với Tổng Sơn. Tổng Sơn lại chuyển sự chú ý vào nơi khác, tiếp tục tươi cười nói với Trần Hạo:
“Anh Hạo, lâu lắm rồi không được gặp anh, em nhớ anh chết đi được Nhìn anh gây
quá này…”
Tổng Sơn như Đường Tăng vậy, la liếm đủ kiểu với anh.
Nếu không phải Giang Ngạo Tuyết đang đứng ở đây, Trần Hạo đã đánh chết tên
ngớ ngẩn này rồi.
Giang Ngạo Tuyết lập tức thay đổi cái nhìn đối với Tổng Sơn và Trần Hạo sau khi
nghe Tổng Sơn nói mấy chữ “Em nhớ anh quá này”.
Trần Hạo nhận thấy rất rõ sự thay đổi ấy, vài vệt đen chảy xuống.
Cô ấy hết nhìn Tổng Sơn bên cạnh mình rồi lại nhìn Trần Hạo, thầm nghĩ vật họp
theo loài là chân lý!
Trong lúc cô ấy suy nghĩ thì ba người đã xuống phòng ăn.
Anh Chồng Khờ - Trần Hạo
Tinh Quân
Có vẻ như Tổng Sơn đã quen, không ngó ngàng gì đến Giang Ngạo Tuyết và Trần
Hạo đang ghét bỏ ra mặt mà mặt dày ngồi vào bàn của anh.
Thấy người của công ty đối tác vẫn chưa đến, tên Tổng Sơn thích nịnh hót này
cũng làm cô ấy chịu hết nổi, Giang Ngạo Tuyết bèn mượn cớ đi vệ sinh tránh đi
một lúc, tiện thể để tên này tự ngắm lại bản thân.
Thấy cô ấy đã đi, Trần Hạo tức giận hỏi: “Sao cậu lại tới Hải Dương?”
Tổng Sơn cười toe toét: “Gia đình em là nhà tài trợ cho tập đoàn năng lượng Quốc Hiện ở Hải Dương, em được thuyên chuyển tới nhậm chức tổng giám đốc, sắp tới sẽ
không về La Thành, vừa hay có thể kết thân với anh rể…
“Dừng lại cho tôi, tôi không rảnh mà kết thân với cậu đâu! Cút đi…, trên mặt Trần
Hạo đây vẻ chế bai.
“Anh rể không công bằng như thế là không được, Ninh Mông và em là anh em
ruột, anh đối xử với nó một kiểu, em một kiểu… Em đau lòng quá… Em…”.
Tổng Sơn lại bắt đầu bắn rạp, Trần Hạo thì im lặng nghe tai này qua tai nọ, quyết
định mặc kệ cậu ta, suy nghĩ đến tập đoàn Quốc Hiện mà cậu ta vừa nói, sao lại
thấy hơi quen quen nhỉ?
Lúc Giang Ngạo Tuyết vừa ra khỏi nhà vệ sinh vừa cầm điện thoại xem giờ, Tổng
Sơn vẫn chưa dừng, còn tí ta tí tởn nịnh bợ Trần Hạo nói muốn mời khách.
Đối với tên cực phẩm nhân gian này, Giang Ngạo Tuyết rất cạn lời, tự hỏi không
biết người này còn miếng da mặt nào không, sao ngồi mà cứ sát sát vào thế nhỉ?
Vốn Giang Ngạo Tuyết còn tưởng việc mình bỏ vào nhà vệ sinh sẽ làm tên ngớ
ngẩn này biết điều, ôn chuyện một lát rồi đi ngay, ai ngờ cái tên Tổng Sơn này dại
như da trâu, cứ bám lấy cô ấy và Trần Hạo mãi!
Giang Ngạo Tuyết thầm kêu khổ khi cứ phải nghe tiếng đọc kinh của quả cầu thịt
này, biết vậy cô đã không kéo Trần Hạo ra ngoài rồi.
Cô ấy quay mặt đi, lại thấy không thể được, lát nữa họ còn phải đàm phán, phải
đuổi tên mập này đi đã!
Giang Ngạo Tuyết đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào thì có một người đi đến từ
phía đối diện.
Cô ấy lập tức nghi ngờ nhân sinh, thầm mắng tại sao sáng nay ra ngoài lại không
xem lịch, sao mà xui xẻo thế chứ!
Người đang đi tới khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, mặc một bộ tây trang
trắng tinh quý giả, khỏe miệng là nụ cười nhẹ, trông đầy mùi tự luyến.
Từ khi xuất hiện, mắt của anh ta luôn dân vào người Giang Ngạo Tuyết.
Đến trước bàn, người thanh niên mặc đồ trắng ngồi xuống bên cạnh Giang Ngạo
Tuyết, không quan tâm cô ấy có đồng ý hay không.
Cô ấy cực kỳ bực bội, đã thể đối phương lại còn dùng giọng nói tự cho mình là trầm
thấp từ tính: “Ngạo Tuyết, hoa sáng nay anh tặng em thích không?”
“Vứt rồi!”, Giang Ngạo Tuyết khó chịu nói thẳng
Trần Hạo và Tổng Sơn đang xem kịch đều cho rằng cái người trồng phong lưu tiêu
sái này sẽ bất mãn vì câu nói của cô ấy.
Không ngờ anh ta lại không hề để ý, ngược lại còn lịch sự mỉm cười: “Anh hiểu rồi,
em không thích hoa hồng xanh. Được, hôm nào anh lại tặng cho em hoa khác”.
Nói xong, anh ta còn liếc Trần Hạo và Tổng Sơn, thấy hai người đều mặc đồ vỉa hè
thì lập tức bơ đi.
Giang Ngạo Tuyết nhìn tổ hợp ba người quái đản này, bất lực ôm đầu, trong lòng
cực kỳ bực bội.
“Mạc Tử Ngọc, tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi, chúng ta không thể đâu, anh
không phải gu của tôi!”, Giang Ngạo Tuyết thắng thần bày tỏ quan điểm, cô ấy chỉ
muốn tổng cổ cái tên này đi thật nhanh để khỏi ảnh hưởng cuộc đàm phán sắp đến.
Mạc Tử Ngọc khẽ cười, không để ý đến sự thẳng thừng của cô ấy: “Không sao, anh
chờ được, anh sẽ từ từ làm em phát hiện ra ưu điểm của anh!”