Chương 139: Tiểu tông sư. Tụ Hiền Các là một sản nghiệp của nhà họ Hạ ở Hải Dương, là một trong các câu lạc
bộ đẳng cấp nhất tại Hải Dương. Lúc này, bên trong căn phòng có một nhân viên
hầu trà ăn mặc giống thời 1980 đang phà trà!
Mà trên bàn trà có một người đàn ông trung niên đang ngồi đó, vẻ ngoài nho nhã,
lông mày rậm rạp, ánh mắt lóe sáng. Vết sẹo dài trên trán khiến mặt lão ta thêm
mất phần sát khí. Lão ta chính là bá vương của tỉnh, ông hai Hạ nổi tiếng khắp nơi
– Hạ Vân Đình.
Mà lúc này, Hạ Hồng Khang đang đứng cạnh lão ta. Ngoài hai nhân viên hầu trà ra
thì trong góc còn một người đàn ông mặc vest, vẻ mặt vô cảm, không quan tâm
đến việc gì ngoài động tĩnh bên ngoài phòng. Nhân viên hầu trà pha trà xong thì cung kính đưa lên, Hạ Vân Đình nhấp môi rồi
mim cười: “Trà ngon!
Sau khi uống xong, Hạ Vân Đình thả cốc trà xuống, nhìn con trai mình.
“Lôi đại sư đến chưa?” Hạ Vân Đình hỏi.
Hạ Hồng Khang ngoan ngoãn nói: “Con vừa mới gọi điện thoại thì họ bảo đang
trên đường rồi ạ! Chắc sắp đến rồi!”
Nghe vậy, ánh mắt Hạ Vân Đình xẹt qua tia lạnh lùng: “Một tháng con rể mà cũng
dám động vào con trai của Hạ Vân Đình này! Để xem nó chết thế nào!”
Hạ Hồng Khang phụ họa mấy câu thì điện thoại bỗng reo lên. Sau khi bấm nghe,
anh ta nghe được giọng nói của Bạch Tường Vũ.
“Anh Hạ!”
“Anh Bạch? Sao tự nhiên anh lại gọi cho tôi vậy?”, Hạ Hồng Khang hỏi.
“Tôi có chút chuyện muốn nhờ anh Hạ giúp đỡ!
“ối chà! Đường đường là anh Bạch mà cũng có chuyện bỏ tay sao?”
Bạch Tưởng Vũ ở đầu dây bên kia im lặng một hồi thì Hạ Hồng Khang mới nghiêm
túc lại, biết mọi chuyện e là không đơn giản.
“Tôi muốn một người biến mất.” một lúc sau, Bạch Tưởng Vũ mới nói.
“Đến anh Bạch còn không giải quyết được cơ à, tôi tò mò kẻ đó là ai quá!”
“Trần Hạo, thằng con rể khốn kiếp nhà tôi!”
“Hóa ra là hắn ta à?”, Hạ Hồng Khang hơi kinh ngạc. Mặc dù có nghe đến việc nhà họ Bạch có nội chiến, nhưng Hạ Hồng Khang không
ngờ nó lại nghiêm trọng đến mức này.
Trong nháy mắt, đầu anh ta xẹt qua ý nhĩ gì đó, bèn nhìn sang bố mình: “Anh
Bạch, Trần Hạo là người nhà họ Bạch các anh mà. Sau khi tôi xử hàn ta thì anh
không sợ bị ông Bạch nhà các anh lột da sao? Theo tôi biết, ông Bạch hình như quý
hắn ta lắm!”
Hạ Hồng Khang vừa nói chuyện với Bạch Tường Vũ vừa để lộ tin tức cho bố mình.
“Tôi chả quan tâm hậu quả, tôi chỉ muốn hắn ta chết thôi!”, trong điện thoại,
giọng nói của Bạch Tường Vũ cực kỳ hung ác.
Nhận được tin của con trai, Hạ Vân Đình khẽ gật đầu với Hạ Hồng Khang rồi chia ra
một ngón tay.
Hạ Hồng Khang hiểu ý ngay: “Được! Tôi đồng ý, thù lao là 10 triệu!”
Hạ Hồng Khang cứ tưởng Bạch Tường Vũ sẽ do dự với cái giá này, nhưng không
ngờ Bạch Tường Vũ đã đồng ý luôn.
“Cho tôi số tài khoản, tôi trả trước một nửa, xong việc tôi sẽ trả nốt!”
“Được! Anh Bạch chờ tin tốt của tôi nhé!”
Nói xong, Hạ Hồng Khang cúp luôn máy.
Sau đó, Hạ Hồng Khang vừa kể lại câu chuyện vừa lẩm bẩm: “Trần Hạo này đắc tội
nhiều người thật. Nhưng thế cũng tốt, có người trả tiền mời Lôi đại sư giúp ta rồi!”
Hạ Hồng Khang lạnh nhạt nói: “Nhớ là chúng ta không biết gì hết!”
Hạ Hồng Khang cười khì khì gật đầu: “Đã rõ!
“Xem xem đại sư đến chưa?”
Hạ Hồng Khang chau mày đáp: “Bố, bố có coi trọng Lôi Thiên Tuyệt này quá
không vậy? Dù mạnh cỡ nào thì cũng chỉ là người mà thôi, sao có thể bang nhà họ
Hạ chúng ta?”
“Con thì hiểu gì, 5 ngàn năm lịch sử Hoa Hạ đều do Để Vương thống trị, nhưng vẫn
luôn có người không nằm trong vòng cai trị của Đế Vương!” Hạ Vân Đình nói.
“Không lẽ Lôi Thiên Tuyệt này là một trong số đó?”, Hạ Hồng Khang kinh ngạc
hỏi.
Hạ Vân Đình đáp: “Không phải, mà là những người cùng “loại” với ông ta. Huyền
Môn, Võ sĩ, người Tu luyện là ba kiểu không thuộc vòng cai trị, và Lôi Thiên Tuyệt
là người trong giới Võ! Hơn nữa, lại còn là ám kình tiểu tông sư, địa vị của ông ta
giống như các đại sư Huyền Môn mà dòng họ lớn ở Để đô sùng bái vậy, đều không
thuộc sự quản lý của pháp luật!”
“Giới Võ?” Hạ Hồng Khang ngơ ngác hỏi.
“Đúng vậy! Đám người này luôn tồn tại trong nước Hoa chúng ta, chỉ là hiện giờ
đất nước càng phát triển thì họ ẩn giấu càng kín và sống ở những nơi càng xa!”
“Tiểu tông sư? Giỏi cỡ nào ạ?”
Hạ Vân Đinh mìn cười: “Còn nhớ vụ ăn nhà họ Nguyễn bị diệt?
Hạ Hồng Khang hít sâu một hơi.
Năm đó, nhà họ Nguyễn cũng ghê gớm ngang với nhà họ Hạ, khống chế cả thế giới
ngầm và thế giới bình thường, sau này không biết đắc tội ai mà bị tiêu diệt chỉ
trong một đêm.
Thấy bố mình nhắc đến vụ án đó, Hạ Hồng Khang liên tưởng ngay đến một loại
khả năng đáng sợ. “Không lẽ vụ án đó là…”
“Chính xác! Nhà họ Nguyễn có tổng cộng 8 người, thêm các anh em nữa là 83
người, chỉ trong một đêm mà bị giết sạch. Thậm chí khi ấy nhà họ Nguyễn còn có
súng, nhưng không ai còn sống cả
Tuy Hạ Hồng Khang kinh ngạc nhưng vẫn nghi ngờ: “Dùng súng mà cũng thua
sao? Bố có đang thổi phồng không vậy?”
Kết quả, Hạ Hồng Khang vừa nói xong, cửa đã bị đẩy ra.
Một ông già cao gầy, ánh mắt lóe ra sự sắc bén, dẫn theo một người thanh niên cao
to đi vào
“Anh có tư cách gì mà nghi ngờ sư phụ tôi?”, ông già đi vào, chỉ nhìn Hạ Hồng
Khang một cái rất nhẹ, nhưng người thanh niên phía sau ông ta thì đã đứng ra,
phần nộ nói.
Hạ Hồng Khang sửng sốt, rồi bật cười: “Vì tôi là người thuế? Hơn nữa, đâu phải là
nghi ngờ, chỉ là không biết đại sư lợi hại thế nào, có thể giải thích cho hai bố con
tôi không!”
Tuy là nói vậy, nhưng Hạ Hồng Khang vẫn không quá hiểu tiểu tông sư là cái gì mà
chỉ nghĩ, đã dùng tiền mời được ông già này đến rồi thì cứ mời mấy người giỏi ấy,
giới Võ… là cái gì?
“Người thua? Anh nghĩ chút tiền khắm đấy của anh là chỉ trỏ được tông sư à? Xem
ra hôm nay Mạch Ngân tôi phải dạy anh cách làm người thôi!”
Người thanh niên cao to tự xưng Mạch Ngân, nói xong thì tiến lên trước, nhất thời
xông về phía Hạ Hồng Khang.
Thấy thế, các nhân viên hầu trà đã sợ hãi đến tái mặt. Mà người đàn ông trong góc
thì lên tiếng: “Khách sáo với cậu chủ nhà tôi chút! Cậu đang uy hiếp đấy à?”
Nói rồi, tên vệ sĩ bước ra ngoài.
Mạch Ngân mim cười tàn nhẫn: “Uy hiếp thì làm sao, không được à?”
“Muốn chết!”, tên vệ sĩ vùng năm đấm ra Mạch Ngân vừa xuất hiện đã tỏ vẻ trịch
thượng, tên vệ sĩ đã khó chịu từ lâu. Vừa hay nhân cơ hội này dạy dỗ cho Mạch
Ngân một chút.
Ai mà ngờ, lúc tên vệ sĩ đấm đến vai Mạch Ngân thì Mạch Ngân còn không buồn
tránh.
Sau đó, Mạch Ngân vụt lên và đấm thẳng vào ngực tên vệ sĩ.
Phụt! Vệ sĩ phun máu tươi ra ngoài, như bị gãy xương, đâm thẳng vào vách tường,
không rõ sống chết.
Hạ Hồng Khang kinh ngạc muốn lỗi con mắt.
Giết… Giết chết trong 1 giây?
Anh ta không dám tin vào những gì trước mặt, người vệ sĩ kia là lính giải ngũ đặc
biệt được mời đến sau khi anh ta bị thua thiệt trước mặt Trần Hạo mấy lần, đã từng
là quán quân trong các cuộc thi đánh nhau!
Hạ Hồng Khang còn đang nhân cơ hội này để tên vệ sĩ dạy dỗ Trần Hạo chút, ai ngờ
lại bị Mạch Ngân giết trong nháy mắt
Mã so ra có thể thấy Mạch Ngân kinh khủng cỡ nào! Thế mà ông già đó là sư phụ
của Mạch Ngân Vậy thì phải ghê gớm lắm sao?
Hạ Hồng Khang không biết nên miêu tả như thế nào nữa! Lúc này, anh ta mới hiểu
được sự ghê gớm của tiểu tông sư
Mà lúc Hạ Hồng Khang suy nghĩ thì Mạch Ngân đã nhìn sang phía anh ta, ánh mắt
Tuyệt tôi vẫn còn hiệu nghiệm, nhưng 10 triệu đúng là không đủ để tôi ra tay một
lần đầu. Ông phải giúp tôi làm mấy việc!”
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT