*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Sư huynh” bên đầu kia điện thoại nghe được tiếng sư đệ mình kêu thảm thiết thì lập tức lạnh lùng hỏi: “Đang ở đâu?”
“Ở... Như Ý Các...Hự...”
“Ở đó! Tôi qua ngay!”, đầu dây bên kia nói xong thì cúp máy.
Mà Giang Ngạo Tuyết ở ngoài cửa lúc này thì hoàn toàn sững sờ. Cô ấy còn chưa kịp nói gì thì Tôn Lưu Vân và Lương Phi Phàm của Như Ý Các đã bị đánh cho thê thảm!
Giang Ngạo Tuyết cắn răng, định khuyên can thì Diêu Cương ban nãy chạy ra gọi cứu viện đã dẫn bảo vệ đi vào.
Vừa tiến vào, Diêu Cương đã lớn lối chỉ vào Trần Hạo: “Chính là cái thằng khốn này, bắt nó lại cho tôi... Ặc...”
Một giây trước Diêu Cương còn tỏ ra ghê gớm thì ngay giây sau hắn đã bị đạp đến nôn cả nước bọt xuống đất. Mấy tên bảo vệ đi theo chỉ thấy một bóng đen vụt tới, mặt đã dính thêm một vết hằn bàn tay, ngơ ngác tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan!
Trần Hạo nhìn đám bảo vệ: “Không muốn chết thì đứng ra chỗ khác!”
Tên bảo vệ hít sâu một hơi, ban nãy hắn ta còn chẳng bắt nổi chéo áo của đối phương thì sao mà dám đối đầu với người ta chứ? Vậy nên “viện binh” này nhất thời ngoan ngoãn đứng sang một góc.
Trần Hạo cười híp mắt, nhìn Tôn Lưu Vân đang không bò dậy nổi: “Anh Tôn, trò này vui chứ?”
Tôn Lưu Vân sợ hãi lui về sau, không dám đáp lời.
Giang Ngạo Tuyết không chịu nổi nữa, tiến lên kéo Trần Hạo lại, sợ anh đánh tiếp.
Trần Hạo hỏi: “Kéo tôi làm gì?”
Giang Ngạo Tuyết trợn trắng mắt, thầm nghĩ, hỏi thừa quá vậy? Anh phá quán người ta, tôi không kéo anh thì anh còn định làm sập cả quán luôn à?
Lương Phi Phàm biết sư huynh của mình sắp tới, cũng có chỗ dựa, liền uy hiếp: “Chờ sư huynh của tao đến sẽ bắt mày dập đầu cầu xin!”
Nghe vậy, Trần Hạo mỉm cười: “Vậy thì tao cũng muốn làm quen với sư huynh của mày lắm!”
“Mày cứ chờ đó!”, Lương Phi Phàm hung hăng nói.!Khi hai người đang nói chuyện, một lão già tiên phong đạo cốt xuất hiện ở cửa Như Ý Các.
Người này chính là sư huynh của Lương Phi Phàm. Lúc Lương Phi Phàm gọi điện thoại thì ông ta đang ngồi uống trà gần đó.
Vừa thấy sư huynh, Lương Phi Phàm đã khóc lóc thảm thiết.
“Sư huynh đến rồi ạ! Sư huynh báo thù cho sư đệ với ạ! Cái thằng này dám sỉ nhục sư môn chúng ta, còn dám nói Bạch Vũ Môn là rác rưởi. Sư đệ tức quá nên đã ra tay, nhưng lại bị nó đánh thành thế này!”
Người tới nghe vậy, thấy sư đệ mình bị đánh sưng cả mặt, tức đến trợn cả mắt. Nhưng vừa quay lại, ông ta đã thấy Trần Hạo đang cười híp mắt.
Lúc ấy, ông ta sửng sốt: “Sao lại là Trần đại sư?”
Thật trùng hợp, sư huynh của Lương Phi Phàm chính là Lệ Mạc Khiêm, người trong Huyền Môn mà lần trước Trần Hạo quen ở nhà họ Mễ.
“Trần... đại sư?”, Lương Phi Phàm nghe cách xưng hô của sư huynh mình thì sửng sốt tại chỗ.
Tôn Lưu Vân cũng ngơ ngác, thầm nghĩ, không lẽ cái tên Trần Hạo này lại là người trong Huyền Môn?
Giang Ngạo Tuyết thì lại nghi ngờ, nghĩ thầm, “sư huynh” này đến để báo thù cho sư đệ mà? Sao lại cung kính như vậy?
Trần Hạo cười khẩy: “Có người dám làm điều sai trái, tôi chỉ ra tay trừng phạt mà thôi. Lệ Mạc Khiêm, không lẽ cái tên này là đồng môn của ông à?”
Lệ Mạc Khiêm nghe vậy thì mồ hôi lạnh tuôn ra không ngớt, hung dữ quay ra lườm Lương Phi Phàm: “Nói, cậu đắc tội Trần đại sư à?”
“Sư huynh...”, Lương Phi Phàm lắp bắp không thôi.
Trần Hạo lạnh nhạt nói: “Người trong Huyền Môn lại vì tiền bạc mà làm những chuyện đáng kinh. Nếu vậy thì các người có khác gì lũ côn đồ xã hội đen cơ chứ?”
“Có chuyện này sao?”, Lệ Mạc Khiêm nghe vậy thì càng giận hơn. Ông ta không nghi ngờ lời của Trần Hạo chút nào. Một đại sư tùy tiện đem pháp khí ra tặng thì đâu có rảnh đi bôi nhọ sư đệ của ông ta chứ?
Nghĩ vậy, Lệ Mạc Khiêm lạnh lùng nhìn Lương Phi Phàm.
“Sư huynh... Xin đừng nghe lời nó nói...”
Bốp! Không chờ Lương Phi Phàm nói hết, Lệ Mạc Khiêm đã hung dữ tát cho sư đệ của mình một cái.
Thấy sư huynh thật sự nổi giận, Lương Phi Phàm sợ tè cả ra quần. Trong sư môn, hắn ta tôn kính vị sư huynh này còn hơn cả sư tôn. Lúc này, hắn ta không còn dám dấu diếm nữa mà kể hết tiền căn hậu quả ra.
Sau khi biết rõ ngọn ngành, Lệ Mạc Khiêm càng nghe càng tức: “Cậu đã quên lời dạy dỗ của sư tôn trước khi xuống núi rồi sao? Cậu lại dám trở thành cái loại vì tiền mà làm chuyện ác à! Tôi thấy đau buồn thay cho sư môn quá!”
Lương Phi Phàm khổ não nói: “Sư huynh, sư đệ biết sai rồi ạ...”
“Biết sai rồi? Đã quá muộn!”
Ánh mắt Lệ Mạc Khiêm lóe lên sự quyết đoán, bắt đầu động thủ.
Sau khi gặp Trần Hạo ở nhà họ Mễ, lúc quay về ông ta đã gọi điện cho sư tôn và kể lại ngọn ngành chuyện pháp khí thẻ bình an ra, hơn nữa còn nói rằng Trần Hạo chỉ tiện tay rút cái thẻ bình an đó ra thôi. Sư tôn đã nói với ông ta rằng Trần Hạo là cao nhân, chỉ có thể giao hảo chứ không thể đắc tội!
Cho nên, trong mắt Lệ Mạc Khiêm lúc này, sư đệ Lương Phi Phàm đã phạm một tội tày trời, sao ông ta có thể vì tên sư đệ ngu ngốc mà đắc tội với Trần Hạo để rồi liên lụy cả sư môn được?
Thấy sư huynh mình đi về phía này, Lương Phi Phàm sợ hãi: “Sư huynh... sư huynh định làm gì vậy... Khônggg...”
Lời cầu xin của Lương Phi Phàm không làm Lệ Mạc Khiêm dừng tay.
Lệ Mạc Khiêm phẫn nộ chìa ra ba ngón tay, chạm vào nơi yếu hại của Lương Phi Phàm rồi phế bỏ đi tu vi của hắn ta.
“Hôm nay phế cậu mất đi pháp lực, là hy vọng sau này cậu có thể làm người thành thật...”
“Tại sao chứ... Đừng mà...”, Lương Phi Phàm khóc lóc không thôi.
Hắn ta không thể ngờ rằng sư huynh không những không giúp hắn ta đòi lại mặt mũi mà còn phế đi tu vi của hắn ta. Tiếc là lúc này hối hận cũng đã muộn.
Lệ Mạc Khiêm làm xong thì quay sang cung kính nói với Trần Hạo: “Trần đại sư, Lương Phi Phàm là tội đồ, tôi đã xóa cậu ta ra khỏi môn hộ, Bạch Vũ Môn đã bất kính với Trần đại sư, tôi thay mặt sư môn xin lỗi cậu ạ!”
Trần Hạo thản nhiên xua tay: “Chuyện coi như đến đây thôi!”
Tôn Lưu Vân thì sững sờ vì cảnh này, sư huynh của Lương Phi Phàm ghê gớm cỡ nào chứ, thế mà lại thay mặt sư môn xin lỗi Trần Hạo. Vậy thì Trần Hạo phải kinh khủng lắm.
Hắn ta vừa nghĩ đến đây thì Trần Hạo đã nhìn sang.
Tôn Lưu Vân sợ hãi, lắp bắp nói: “Cảnh cáo anh, nhà họ Tôn chúng tôi không dễ chọc đâu... Anh...”
Không để Trần Hạo nói, Lệ Mạc Khiêm đã cười khẩy: “Nhà họ Tôn chứ gì? Lại ghê quá cơ đấy! Bán cả đồ đào được từ mộ người chết luôn à?”
Tôn Lưu Vân nói với Lệ Mạc Khiêm: “Lệ đại sư, chuyện này không liên quan đến ông!”
“Không liên quan? Nếu không vì lời mật ngọt chết ruồi của cậu thì sư đệ của tôi sẽ bị thế này sao? Nhà họ Tôn các cậu thì giỏi rồi, nhưng Bạch Vũ Môn chúng tôi cũng không kém đâu!”
Tôn Lưu Vân sững sờ, không ngờ Lệ Mạc Khiêm lại đổ chuyện này lên đầu hắn ta.
Lệ Mạc Khiêm không nói nhiều nữa, rút điện thoại ra và bấm số gọi đi.
Sau khi kết nối, một giọng đàn ông uy nghiêm truyền đến: “Lệ đại sư, sao hôm nay ông lại gọi cho tôi vậy!”
“Ông Loan, Như Ý Các ở Hải Dương bán hàng đào mộ, mà còn liên lụy đến sư môn của tôi, mong ông có thể xử lý giúp!”
“Cái gì? Còn có chuyện này sao? Ông yên tâm, tôi sẽ xử lý ngay!”
“Được!”, Lệ Mạc Khiêm thản nhiên nói rồi cúp máy, nhìn sang Tôn Lưu Vân: “Nếu không vì lời giáo huấn của sư môn, làm gì cũng phải hạ thủ lưu tình, thì tôi có thể khiến nhà họ Tôn bị hủy diệt chỉ vì những hành vi của cậu ngày hôm nay đấy!”
Tôn Lưu Vân muốn khóc vô cùng, trong lòng lại nghĩ xem “ông Loan” kia là ai!
Lệ Mạc Khiêm bỏ qua Tôn Lưu Vân, quay sang làm lễ với Trần Hạo: “Trần đại sư, cậu xem tôi xử lý như vậy đã ổn thỏa chưa ạ!”
Trần Hạo khẽ gật đầu rồi ra khỏi Như Ý Các!
Giang Ngạo Tuyết ngơ ngác đi theo sau, trong đầu toàn là????
“Đội ơn Trần đại sư!”, Lệ Mạc Khiêm lúc này mới yên tâm.
Nhưng dù thế thì yêu cầu giao hảo với Trần Hạo của sư tôn giao cho ông ta vẫn còn xa vời vợi.