Cô ta rất rõ người cô ta thích chính là Nhiếp Tử Minh, cô ta thật sự không có tình cảm với Tiêu Việt Duệ.
Không chỉ là ghét thân phận của anh ta.
Đối với anh ta, thật sự không có cảm giác tim đột nhiên đập nhanh giống như đối với Nhiếp Tử Minh.
Đối với Tiêu Việt Duệ, chỉ có một chút tình cảm đôi khi!
Không tới mức yêu.
“Tư Tư…” Nhiếp Tử Minh híp mắt.
Hạ Tư Tư lúc này đột nhiên ôm cổ anh ta, hôn mạnh lên.
Là thật sự sợ anh ta đầy cô ta ra.
Cho nên muốn chứng minh bọn họ còn có tình cảm.
Sự kích động của Hạ Tư Tư khiến Nhiếp Tử Minh lúc đó có hơi hoảng.
Một giây sau.
Anh ta bỗng đẩy Hạ Tư Tư ra.
Hạ Tư Tư lùi lại mấy bước, cô ta mắt đỏ hoe nhìn Nhiếp Tử Minh: “Quyết định… như vậy sao?”
Nhiếp Tử Minh hơi mím môi.
Trái tim, thật sự đang đau từng chút.
“Nhiếp Tử Minh, tình cảm giữa chúng ta, yếu ớt như vậy sao?”
*So với hạnh phúc của em, những cái khác đối với anh mà nói không đáng một đồng, cho dù khiến anh sống không bằng chết, anh cũng sẽ không làm em tổn thương.” Nhiếp Tử Minh rất kiên quyết.
“Anh làm sao biết cái em có bây giờ chính là hạnh phúc? Nhiếp Tử Minh, anh sao không cảm thấy em và anh ở bên nhau mới là hạnh phúc?! Em và anh ở bên nhau mới là không tổn thương em!”
“Sau này em sẽ hiểu.”
“Cả đời sẽ không hiểu.” Hạ Tư Tư gắt gỏng nói: “Nhiếp Tử Minh, em sẽ khiến anh biết, anh đẩy em ra, em rốt cuộc không hạnh phúc cỡ nào! Em sẽ khiến anh biết, anh đẩy em ra, sự tổn thương đối với em rốt cuộc lớn tới mức nào!”