“Nghe lời đi, về nhà sớm một chút.” An Hạnh Nhi lôi kéo Hạ Tư Tư đến cửa nhà cô.
Sống lại một đời này.
Cô thật sự sợ Hạ Tư Tư sẽ dẫm lên vết xe đổ.
“Haiz.” Hạ Tư Tư thật sự không vui.
Hiện tại cũng chỉ mới có mười giờ đêm, lúc cô ra ngoài chơi có lần nào chơi chưa đến mười hai giờ đã về nhà đâu.
“Không phải là cậu sợ Tiêu Việt Duệ trở về đoạt gia sản nhà cậu hả, từ giờ trở đi cậu hạn chế đi đến mấy câu lạc bộ đêm đi, đi đến công ty nhiều thêm.” An Hạnh Nhi khuyên cô.
Hạ Tư Tư vừa nghe thấy tên của Tiêu Việt Duệ thì sắc mặt rõ ràng thay đổi.
Cô nói: “Cậu đừng có nhắc tên của con người này ở trước mặt của tớ được hay không hả, tớ sợ là mình sẽ ngủ không yên.”
“Cậu với anh ta đang ở chung một mái nhà.” Lại đánh một đòn nữa.
“... cho nên tớ dự định bỏ nhà ra bên ngoài.” Trong lòng của Hạ Tư Tư tràn đầy căm phẫn.
An Hạnh Nhi nhíu mày.
“Tớ muốn dọn ra ngoài sống chung với Tử Minh.” Hạ Tư Tư nói ra, vẫn còn có chút hưng phấn.
“Không được!” An Hạnh Nhi từ chối ngay.
Hạ Tư Tư muốn sụp đổ rồi: “Hạnh Nhi, rốt cuộc là chỗ nào của cậu xảy ra vấn đề nữa hả, kể từ khi cậu trở về từ núi Thanh Ninh thì tớ đã cảm thấy cậu không bình thường, tớ có nên đi tìm thầy bói để bói cho cậu hay không, có phải là cậu đã trêu chọc phải thứ gì đó không sạch sẽ?”
“Tớ rất tốt.”
“Rất tốt, vậy tại sao cậu cứ phải đối nghịch khắp nơi với tớ vậy?” Hạ Tư Tư có hơi khó chịu: “Trước kia cậu không phải là như vậy.”
Bởi vì trước kia không biết cái gì hết.
Cho nên cô mới dung túng để cô mắc lỗi hết lần này đến lần khác.
Cô nói: “Tư Tư, cậu với Nhiếp Tử Minh đã phát triển đến bước nào rồi?”
“Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này vậy?” Hạ Tư Tư lại lộ ra biểu cảm ngượng ngùng của thiếu nữ.
“Lúc còn bé đã hứa hẹn với nhau rồi, nụ hôn đầu tiên và đêm đầu tiên phải chia sẻ với đối phương, bây giờ cậu muốn giấu tớ có đúng không?” An Hạnh Nhi lộ ra vẻ bất mãn.
Thật ra thì cho đến bây giờ Hạ Tư Tư vẫn không thể từ chối bất cứ lời nói nào của An Hạnh Nhi, cũng không biết có phải là An Hạnh Nhi lớn hơn nửa tuổi, cho nên khi còn bé vẫn luôn gọi là chị, kêu hoài thật sự trở thành chị luôn, cái gì cũng nghe theo lời của cô.
Cô nói: “Hôn môi ấy, còn có thể phát triển đến bước nào nữa?”
“Vẫn chưa lên giường đúng không?” An Hạnh Nhi xác định lại.
“Tớ cũng muốn lắm chứ, nhưng mà Tử Minh khá là cổ hủ, cậu cũng biết anh ấy là trẻ mồ côi nên hay thiếu cảm giác an toàn, tớ sợ là tớ nhiệt tình quá thì sẽ hù dọa đến anh ấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT