Nhưng cô đã bị một cánh tay ôm chặt, ngay giây sau đó, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt trên môi cô.
Trái tim An Hạnh Nhi khẽ rung động.
Diệp Thương Ngôn ngăn cản không cho cô xem.
Hôn!
Một nụ hộn phảng phất như chuồn chuồn chấm nước.
Sau đó Diệp Thương Ngôn buông cô ra.
Lúc này trong ánh mắt anh dường như lóe lên một tia dịu dàng.
Chuyện đó rõ ràng không phù hợp với những gì anh đang làm ở thời điểm hiện tại.
An Hạnh Nhi nhìn Diệp Thương Ngôn thật kỹ.
Nhìn thế này, người đàn ông trước mắt hoàn toàn khác so với trong ấn tượng của cô.
“Em không biết gì cả, đều là do tôi làm.” Diệp Thương Ngôn trầm giọng nói, lúc này, dường như anh đang nói tất cả tội ác đều do một mình anh làm, một mình anh chịu, không liên quan gì đến cô.
Nhưng mà…
Điều cô muốn không phải là không liên quan đến chuyện này.
Điều cô muốn là… Diệp Thương Ngôn.
Lúc này, hốc mắt cô đỏ hoe.
Ngay lúc đó, cô cảm thấy cực kì sợ hãi, chỉ biết ôm chặt lầy cơ thể anh, siết chặt thân trên trần trụi của anh, thậm chí cô còn không biết rằng móng tay của mình đã bám sâu vào da anh vì căng thẳng, thế nhưng Diệp Thương Ngôn thì dường như không cảm thấy đau, thậm chí còn không cau mày.
Diệp Thương Ngôn đưa tay ngang eo, bế An Hạnh Nhi từ dưới đất lên.
An Hạnh Nhi theo bản năng ôm lấy cổ Diệp Thương Ngôn.
Được anh bề lên cô mới nhìn thấy rõ có rất nhiều người mặc âu phục màu đen đứng trong nhà kho.
Khí thế rất hùng dũng.
Khó trách.
Hai người đàn ông bên cạnh Đồng Vận Khiết không có bắt kỳ phản kháng nào khi Diệp Thương Ngôn bước qua.
Có thể nhìn thấy rõ là không thể phản kháng.
Diệp Thương Ngôn đứng trước mặt người đàn ông thân dưới đầy máu, từ trên cao nhìn xuống, anh ta đang run rẩy vì đau đớn.
Anh nói: “Vào rồi sao?”
Người đàn ông đó đau đến mức không thể nghe thầy Diệp Thương Ngôn đang nói cái gì.
“Chuyện này liên quan trực tiếp đến việc mày sẽ được giữ lại toàn thân hay không đấy.” Diệp Thương Ngôn lạnh lùng nói, lời nói ra thật sự không có một chút cảm xúc nào.
Người đàn ông vẫn tiếp tục lăn lộn trên mặt đất.
Diệp Thương Ngôn lãnh đạm nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Thôi bỏ đi, cũng chẳng quan trọng.”
Vừa nói, Diệp Thương Ngôn vừa liếc mắt ra hiệu.
Hai người mặc âu phục màu đen đứng gần với Diệp Thương Ngôn nhát đi thẳng đến đeo xiềng xích vào người đàn ông đang nằm trên mặt đất một cách dễ dàng, sau đó rất thuần thục kéo thẳng anh ta đi ra khỏi nhà kho.
Trên mặt đất.
Vết máu do người đàn ông để lại trên đất nhìn rất ghê tởm.
Ở đây không có bắt kì ai có phản ứng gì.
Âm thanh la hét của người đàn ông bên cạnh đột nhiên biến mát.
An Hạnh Nhi không biết Diệp Thương Ngôn sai người đưa anh ta đi đâu…
Cô cũng không biết cái gọi là “giữ lại toàn thân” của anh có phải là… giết người diệt khẩu hay không.
Cô chỉ biết Diệp Thương Ngôn mà hiện tại cô nhìn thấy đã vượt quá mọi hiểu biết của cô về anh.
An Hạnh Nhi đang rất có gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Cố gắng để bản thân không sợ hãi, không hoảng sợ.
Khi cô bị xâm hại, cô thật sự muốn giết chết người đàn ông trước mặt, cô muốn giết Đồng Vận Khiết, thậm chí băm xác họ thành trăm mảnh, cô cảm thấy nếu như lúc đó có người đưa súng lục cho mình thì cô cũng sẽ nổ súng không chút do dự.
Vì vậy…
Tất cả những gì Diệp Thương Ngôn làm bây giờ chỉ là giúp cô trả thù mà thôi.
Cô nên cảm ơn Diệp Thương Ngôn vì đã giúp cô thực hiện ước muốn của mình.
Tuy nhiên… cơ thể cô vẫn đang run lên.
Càng nghĩ về nó, cô càng run nhiều hơn.
Cô luôn cho rằng cái gọi là thế giới hắc ám chẳng qua là nham hiểm và xảo quyệt như Cố Quân Tường, cũng chỉ là người với người nghỉ kị lẫn nhau. Cho dù cuối cùng Cố Quân Tường có giết cô thì đó cũng là biểu hiện tàn nhẫn của con người, không giống như cảnh tượng ngang ngược trắng trợn mà bây giờ Diệp Thương Ngôn cho cô nhìn thấy.
Trông giống như mọi bạo lực và tàn nhẫn đều là bình thường, trong thế giới tưởng chừng như tươi sáng yên bình này lại có một nơi như vậy-tàn nhẫn và đẫm máu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT