Tối qua ngủ quá muộn, là do thời gian nói chuyện với Hạ Tư Tư quá lâu Cho nên sáng hôm nay, ngủ có hơi say.
Kết quả bị chuông điện thoại đánh thức.
An Hạnh Nhi vặn người, rõ ràng không muốn dậy nghe máy.
Lúc đó lại giằng co, nhắm mắt đưa tay lần mò điện thoại.
Còn chưa sờ tới.
Thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại biến mắt, sau đó Diệp Thương Ngôn nghe máy giúp cô: “Cô ấy còn đang ngủ.”
Đầu dây bên kia rõ ràng trở nên trầm mặc.
“Tối qua quá vắt vả, có chuyện gì để sau rồi nói.” Diệp Thương Ngôn nói xong thì cúp máy.
“Anh là đang khoe khoang sao?” Đầu bên kia truyền tới giọng nói rất lạnh lùng.
Diệp Thương Ngôn lúc đó dường như mới tỉnh vậy.
Anh cũng không có nhìn cuộc gọi là ai gọi tới.
Cũng là mơ mơ hồ hồ nghe máy giúp An Hạnh Nhi.
Tối qua hai người quả thật ngủ rất muộn.
Trọng điểm là.
Anh và An Hạnh Nhi ngủ, trước giờ đều không có ngủ ngon giấc.
Cho nên một khi ngủ rồi thì sẽ say như chết, trước khi ngủ chưa đã, sẽ không muốn bắt kỳ ai làm phiền tới nghỉ ngơi của bọn họ.
Bây giờ nghe thấy tiếng của Cố Quân Tường, tự nhiên cũng không còn buồn ngủ nữa.
Anh khẽ mỉm cười, giọng nói rõ ràng kèm theo sự châm chọc: “Cậu Cố mới sáng ra đã gọi điện cho vợ của tôi, là có chuyện gì sao?”
Khi An Hạnh Nhi nghe thấy hai từ ‘cậu Cố”.
Đột nhiên mở mắt ra.
Cô đưa mắt nhìn Diệp Thương Ngôn.
Thấy Diệp Thương Ngôn lúc này dứt khoát từ trên giường ngồi dậy, sau đó dựa lưng vào thành giường, giống như muốn tìm một tư thế thoải mái.
An Hạnh Nhi lúc đó đã do dự, quyết định không đi giật lại điện thoại từ tay Diệp Thương Ngôn.
Dù sao.
Cô thật sự không muốn phí lời với Cế Quốc Tường.
“Tự nhiên là có việc tìm cô ta.” Cố Quân Tường lạnh giọng nói.
“Tôi vừa rồi không nói rõ ràng sao? Tối qua vắt vả tới khuya, cô ấy bây giờ còn đang ngủ. Cậu Cố không biết quan tâm phụ nữ như vậy, chẳng trách An Hạnh Nhi không có chút lưu luyến gì đối với anh.” Cái miệng cay độc của Diệp Thương Ngôn thật sự có thể khiến người ta tức chết.
“Anh đang đắc ý cái gì chứ?” Cố Quân Tường nghiến răng nghiền lợi: “Đừng tưởng tôi không biết, An Hạnh Nhi ở trên giường vô vị cỡ nào. Loại phụ nữ giống như cô ta, giống như cái xác chết, anh có thể có được sự vui vẻ gì chứ?! Sao hả? Cậu ba Diệp là ăn nhiều sơn hào hải vị, muốn nếm thử đồ ăn dân dã sao?! Anh phải biết, đồ ăn dân dã nhất thời sẽ cảm thấy mới mẻ, lâu rồi thì sẽ nhạt nhẽo chán ngắt.”
“Cố Quân Tường, tôi cảm thấy anh đối với kiến thức của mình vẫn là không đủ.” Giọng nói từ tốn của Diệp Thương Ngôn rõ ràng khác với người đàn ông ở đối diện.
“Anh có ý gì?”
“Anh lẽ nào vẫn không hiểu, anh bây giờ là bị An Hạnh Nhi đá sao? Anh thể hiện ra sự khinh thường đối với An Hạnh Nhi, chỉ có thể chứng minh anh càng thấp kém, không cứu vãn được hình tượng bị ném đi của anh đâu!”
“Diệp Thương Ngôn!”
“Còn nữa.” Diệp Thương Ngôn trực tiếp cắt ngang lời của Có Quân Tường: “Biểu hiện trên giường của phụ nữ quyết định bởi kỹ thuật của một người đàn ông. Cậu Cố không được, không đại biểu những người đàn ông khác không được. An Hạnh Nhi ở trên giường tuyệt vời cỡ nào, tôi tin kiếp này của cậu Cố cũng không nếm được.”
“Anh bớt ở đây mà lừa tôi đi!”
“Anh tin hay không, đối với tôi mà nói cũng không quan trọng. Tôi chỉ là nói với cậu Cố một tiếng, tôi chơi nhiều phụ nữ như vậy, không có ai tốt hơn An Hạnh Nhi, cô ấy chính là một bảo bối.”
Cố Quân Tường tức tới mức mày mặt trở nên vặn vẹo.
Anh ta siết chặt chiếc điện thoại, ngón tay đang run rầy.
Tức tới phát run.
Anh ta bây giờ thật sự hận không thể giết Diệp Thương Ngôn, hận không thể giết An Hạnh Nhi.
Hai người này, thật sự khiến anh ta mất hết mặt mũi.
Đặc biệt là tin tức ngày hôm nay, tin tức gây chắn động, khen An Hạnh Nhi, đồng thời mỉa mai anh ta không đáng một xu.
Anh ta hôm nay gọi điện cho cô cũng là muốn chủ động làm lành với An Hạnh Nhi.
Kìm cơn tức, muốn lần nữa lừa An Hạnh Nhi về tay mình.
Cho dù không lừa được, anh ta tạo ra mâu thuẫn cho An Hạnh Nhi và Diệp Thương Ngôn cũng được.
Dù sao.
Người phụ nữ anh ta không có được, ai cũng đừng hòng có được.
Dù sao.
Càng là người phụ nữ giỏi giang, càng không thể để bất kỳ người đàn ông nào có được.
Bất kỳ người đàn ông nào có được, đều là sự uy hiếp đối với anh ta.
Lại không ngờ.
Người nghe máy là Diệp Thương Ngôn.
Còn đang ám thị với anh ta, tối qua bọn họ rất cuồng nhiệt.
Nhiều năm như vậy.
Anh ta và An Hạnh Nhi qua lại nhiều năm như vậy.
Mức độ lớn nhất chính là hôn môi, còn là kiểu hôn chuồn chuồn đạp nước.
Anh ta mới đầu không có hứng thú với An Hạnh Nhi.
Hiện nay, không thể không thừa nhận.
Anh ta vậy mà có xúc động, có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt đối với An Hạnh Nhi.
Cố Quân Tường càng nghĩ càng tức.
Lúc đó một câu cũng không nói, lập tức cúp máy.
Diệp Thương Ngôn cười lạnh.
Từ biểu tình có thể nhìn thấy hết sự khinh thường mà Diệp Thương Ngôn dành cho Có Quân Tường.
Xuất phát từ trong lòng, thật sự xem thường Cố Quân Tường.
An Hạnh Nhi rõ ràng không thoải mái.
Bởi vì Diệp Thương Ngôn chưa thông qua sự cho phép của cô, đã nghe điện thoại của cô.
Nhưng lúc này nhìn thấy Diệp Thương Ngôn thật sự đang đắc ý, tự dưng cảm thấy tâm trạng cũng không tỆ.