An Hạnh Nhi nhận lầy tổ yến của chú Trung đưa cho, cô ăn từng muỗng từng muỗng.
“Chú Trung, chú không cần phải ở đây với tôi đâu, chú làm xong việc rồi thì đi nghỉ ngơi đi.” An Hạnh Nhi nói, cô không muốn ông phải khổ cực như vậy.
“Lớn tuổi rồi, cũng không có thói quen ngủ nhiều, ở đây với mợ chủ một chút vậy.” Chú Trung ôn hòa nói.
An Hạnh Nhi im lặng cười một tiếng.
Cô đột nhiên cảm thấy đời trước của mình thật sự không có ý nghĩa gì hết.
Kiếp trước vẫn luôn an phận thủ thường, dùng tình cảm thật lòng để đối xử với nhà họ Có, cuối cùng lại rơi vào tình trạng nhà cửa tan nát chết không nhắm mắt, kiếp này cô cũng chỉ gả cho một người mà thôi, lại đột nhiên có một loại cảm giác được cưng chiều đến tận trời.
Không chỉ có chú Trung, còn có nhà họ Diệp, thậm chí còn có Diệp Thương Ngôn…
Để điều chỉnh cảm xúc của mình, An Hạnh Nhi không để cho mình suy nghĩ nhiều.
Cô thản nhiên tìm kiếm chủ đề: “Chú Trung vẫn luôn chăm sóc cho Diệp Thương Ngôn hả?”
“Đúng vậy, từ nhỏ tôi đã chăm sóc cho cậu chủ rồi.”
“Chú cũng đến từ biệt thự nhà họ Diệp ở bên kia à? Bởi vì Diệp Thương Ngôn chuyển khỏi nhà họ Diệp, cho nên chú cũng đi theo anh ấy?”
“Không hoàn toàn là như vậy.”
An Hạnh Nhi kinh ngạc.
Chú Trung cũng không giải thích gì thêm, ông vẫn cười rất ôn hòa.
“Tính tình của Diệp Thương Ngôn có xấu xa không, có thường xuyên nghịch ngợm không, có khi nào bị ba mẹ đánh không?” An Hạnh Nhi hỏi.
Cô cảm thấy dù sao thì cũng rảnh mà, chẳng bằng tùy tiện tâm sự một chút.
Mất công lại buồn chán.
“Trên cơ bản, cậu chủ sẽ không nỗi giận gì.”
Bởi vì.
Chuyện nào mà có thể dùng tay giải quyết thì sẽ không dùng miệng.
Cho nên không cần phải phát cáu.
Về phần.
“Cậu chủ không nghịch ngợm, cũng sẽ không bị ba mẹ đánh.”
Dù sao thì từ nhỏ cậu chủ đã tiếp nhận nền giáo dục khác với người thường.
Hai vợ chồng nhà họ Diệp không đánh được anh.
“Diệp Thương Ngôn ngoan như vậy luôn à?” Làm như thế nào An Hạnh Nhi cũng không tin cho lắm.
Nhìn anh trông giống như là loại đàn ông hay nghịch ngợm gây chuyện.
“Đúng vậy.” Chú Trung gật đầu.
Thật sự là cậu chủ rất nghe lời.
Chưa từng phản kháng, cũng không có lời oán giận.
An Hạnh Nhi cảm thấy nói chuyện với chú Trung chẳng thú vị gì hết.
Cái gọi là “tình nhân” trong mắt hóa tây thi.
Cô luôn cảm thấy ở trong mắt của chú Trung, Diệp Thương Ngôn là hoàn mỹ nhất.
Diệp Thương Ngôn có làm cái gì cũng đúng.
An Hạnh Nhi uống canh tổ yến xong, cô rời khỏi phòng khách đi lên lầu.