Giao dịch đã được quyết định.

“Anh mặc đồ vào đi.” An Hạnh Nhi thật sự không thể chịu đựng được mà đối mặt với một người trần trụi như thế.

“Chân của tôi bị gãy xương.”

An Hạnh Nhi đang muốn mở miệng.

“Cánh tay của tôi cũng bị gãy xương.” Diệp Thương Ngôn nói.

Cho nên là.

Anh cởi quần áo bằng cách nào vậy chứ?

An Hạnh Nhi cắn răng nhặt quần áo bị Diệp Thương Ngôn ném ở bên cạnh chuẩn bị mặc vào cho anh.

“Tôi muốn mặc đồ sạch.”

“Anh chỉ vừa mới mặc hồi sáng này.” An Hạnh Nhi thật sự muốn bùng nỗ.

“Vậy cũng là đã từng mặc.”

An Hạnh Nhi hít sâu, nói với mình là không được tức giận.

Cô đi ra khỏi phòng tắm, vội vàng đi vào trong phòng của Diệp Thương Ngôn lấy một bộ quần áo mặc ở nhà, cô muốn mặc vào cho anh.

“Bác sĩ nói là không thể tắm, nhưng mà có thể dùng nước sạch lau người.”

An Hạnh Nhi cứ lạnh lùng nhìn anh như thế.

“Em lau giúp cho tôi đi.” Diệp Thương Ngôn nói như lẽ đương nhiên.

An Hạnh Nhi thật sự muốn bóp chết tên hàng này.

Cô khống chế cảm xúc, đi lấy cái khăn nóng.

Vừa mới bước tới trước mặt anh.

“Em vẫn nên dìu tôi về giường nằm đi, tôi đứng bằng có một chân, mỏi lắm.” Diệp Thương Ngôn lại đưa ra yêu cầu.

An Hạnh Nhi cảm thấy có một ngày cô thật sự sẽ bị Diệp Thương Ngôn chọc cho tức chết.

Cô mạnh bạo bỏ cái khăn nóng xuống, đỡ Diệp Thương Ngôn nằm lên trên giường.

Diệp Thương Ngôn nằm xuống, phách lối nói: “Được rồi, có thể lau rồi.”

An Hạnh Nhi thở phì phò đi vào trong phòng tắm, lại vắt khăn một lần nữa.

Lần này, Diệp Thương Ngôn cũng không còn lải nhải, còn mang theo cái mặt hưởng thụ.

An Hạnh Nhi lau nửa người trên cho anh.

Cô không tự chủ mà cắn môi.

Lúc nãy còn có thể cố gắng để mình không nhìn lung tung, nhưng mà bây giờ…

Cô ném cái khăn cho Diệp Thương Ngôn: “Tự mình lau một chút đi.”

Diệp Thương Ngôn nhìn xuống một chút.

An Hạnh Nhi nhích người qua một bên.

Gương mặt của cô đỏ hết cả lên.

Cũng không biết tại sao đàn ông lại có thẻ… không biết xấu hổ.

Diệp Thương Ngôn cũng không làm khó cô, sau khi lau xong thì lại nói: “Được rồi.”

“Mặc đồ lót vào đi.” An Hạnh Nhi vẫn không hề nhúc nhích như cũ.

Chính là không muốn vừa mới quay đầu lại thì sẽ nhìn thấy hình ảnh gì đó không hay.

Cô cũng không muốn bị đau mắt hột đâu.

“Cô chủ An không có ý định thưởng thức một chút hả?” Diệp Thương Ngôn hỏi.

“Nhan sắc của anh đẹp lắm hả?” An Hạnh Nhi dỗi lại một câu.

Cứ luôn cảm thấy sau khi ở cùng một chỗ với con hàng này, mình luôn bị anh nắm mũi dẫn đi.

“Đẹp chứ.” Câu trả lời vô cùng không xấu hỗ.

Mặt của An Hạnh Nhi đỏ thấu.

Trên đời này có lẽ là không có người đàn ông nào không biết xấu hổ hơn Diệp Thương Ngôn.

Trong phòng yên tĩnh.

An Hạnh Nhi cứ luôn đợi Diệp Thương Ngôn mặc quần.

Chờ thật lâu.

Đợi đến lúc An Hạnh Nhi cũng không kiên nhẫn rồi.

Ngoài cửa phòng đột nhiên lại vang lên tiếng gõ cửa.

An Hạnh Nhi quay đầu lại.

Vừa quay đầu thì lại nhìn thấy Diệp Thương Ngôn không chỉ mặc quần lót vào, ngay cả quần áo cũng đã đều mặc vào hết rồi.

Không phải là cánh tay và chân của con hàng này bị gãy xương hả?

Rõ ràng là trêu chọc cô.

An Hạnh Nhi kiềm chế tính tình, cô trực tiếp đi ra cửa.

Ở cửa, Tần Thạc đang đứng ở đó.

An Hạnh Nhi hơi giật mình: “Sao anh lại đến đây?”

“Tôi đến đây thăm Ngôn.” Tần Thạc nói rất bình tĩnh.

Sau khi nói xong còn hiên ngang đi vào trong phòng.

An Hạnh Nhi mắp máy môi.

Gần mực thì đen.

An Hạnh Nhi cũng lười phản ứng bọn họ, cô đi ra khỏi phòng.

“Đóng cửa lại.” Diệp Thương Ngôn dặn dò.

Tần Thạc khép cửa phòng lại.

“Sao rồi?” Giọng nói của Diệp Thương Ngôn rất dứt khoát.

Tần Thạc trả lời: “Đã điều tra rồi, nhưng điều tra không được dầu vết của Có Quân Tường để lại, tối ngày hôm qua tôi cũng đã cho người đi chặn người lái xe đụng An Hạnh Nhi, có hai người đã bỏ trốn, hai người khác va chạm với xe tải, một người chết tại chỗ, một người đưa đến bệnh viện nhưng lại không cứu được, còn có một người khác lúc xảy ra va chạm với anh đã chết rồi, cho nên không để lại bắt cứ chứng cứ gì. Nhưng mà từ trên người của người đã chết có thể điều tra được thân phận của bọn họ, kết luận sơ bộ là lính đánh thuê, lính đánh thuê lấy tiền làm việc ấy mà, sẽ không bán đứng chủ thuê, cho nên trên cơ bản là con đường này đã bị phá hỏng rồi.”

Sắc mặt của Diệp Thương Ngôn không khỏi trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

“Dựa theo lý mà nói, Cố Quân Tường không có khả năng tiếp xúc với lính đánh thuê, cho nên tôi cảm thấy phỏng đoán trước đó của chúng ta chắc là không sai, Cố Quân Tường có quan hệ với người thế gia.” Tần Thạc nói thẳng.

“Tiếp tục điều tra.” Diệp Thương Ngôn lạnh giọng.

“Biết rồi.” Tần Thạc gật đầu.

“À đúng rồi.” Diệp Thương Ngôn đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, anh mở miệng nói: “Để Có Quân Tường nhận ra là chúng ta đang điều tra anh ta.”

“Tại sao?” Tần Thạc nhíu mày, hoàn toàn không thể hiểu được.

Chuyện điều tra Cố Quân Tường thần không biết quỷ không hay, phải thực hiện lúc đối phương không có phòng bị mới tốt hơn chứ?

“Để anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.”

“Hành động thiếu suy nghĩ thì mới dễ nắm thóp điểm yếu của anh ta chứ, cho dù tôi không thể điều tra anh ta có quan hệ với thế gia, cũng có thể điều tra được anh ta có quan hệ với ai đó trong thế gia, nếu như có thể điều tra được chứng cứ phạm tội của anh ta rồi giao cho cục cảnh sát, vậy thì tên này trực tiếp bị nốc ao rồi, chúng ta cũng không cần phải tốn nhiều thời gian lãng phí trên người của anh ta…”

“Có Quân Tường mà bị bắt rồi thì sao chúng ta có thể tìm được rốt cuộc là thế gia nào muốn chiếm đoạt hào môn?” Diệp Thương Ngôn nhìn Tần Thạc: “Chúng ta cần phải dựa vào Có Quân Tường đề thả dây dài câu cá lớn.”

Tần Thạc nửa tin nửa không nhìn Diệp Thương Ngôn.

Diệp Thương Ngôn căn bản không thèm quan tâm tới ánh mắt của Tần Thạc, anh lại dặn dò: “Máy ngày nay tôi cần phải dưỡng thương, chuyện ở bên phía kinh đô, anh ứng phó giúp tôi đi.”

Tần Thạc không trả lời, không cần anh nói thì anh ta cũng sẽ làm, bây giờ mặt mũi của anh ta tràn đầy thắc mắc: “Anh kêu tôi tung ra tin tức để Cố Quân Tường không dám hành động thiếu suy nghĩ, có phải là bởi vì để bảo vệ sự an toàn của An Hạnh Nhi không vậy?”

Diệp Thương Ngôn mím môi không phản bác.

Tần Thạc nói: “Ngôn, anh cảm thấy An Hạnh Nhi có đáng giá không chứ?”

Diệp Thương Ngôn không nói chuyện.

“Nếu như cô ấy là do ai phái tới…”

“Không phải.” Diệp Thương Ngôn trả lời rất chắc chắn.

Tần Thạc thật sự không biết là mình có thể nói gì với Diệp Thương Ngôn.

Không thích là không thích.

Một khi thích rồi thì sẽ dùng cả cái mạng của mình để thích.

Anh ta bắt lực nói: “Chuyện của anh, anh có thể có chừng mực, tôi cũng không xen vào.”

Dù sao thì từ nhỏ đến lớn anh nói cái gì thì chính là cái đó.

Có khi nào mà anh ta phản bác anh nửa câu đâu chứ.

Diệp Thương Ngôn cũng chỉ khẽ gật đầu một cái, không nói gì nữa.

Mà chuyện nào anh không nói thì chuyện đó không thể quay đầu.

Tần Thạc cũng không nói nhảm nữa: “Tôi đi đây.”

Diệp Thương Ngôn bị thương phải nằm ở trên giường, đương nhiên là anh ta càng có nhiều chuyện cần phải làm.

“Được.” Diệp Thương Ngôn lên tiếng.

Tần Thạc rời khỏi biệt thự.

Một lát nữa, cửa phòng lại bị người ta đẩy ra.

Diệp Thương Ngôn theo bản năng tưởng là An Hạnh Nhị, lại không ngờ rằng nhìn thấy chú Trung bưng theo một cái khay, ở phía trên có đặt bát cháo dinh dưỡng cùng với hoa quả.

Rõ ràng là chú Trung có thể cảm nhận được sự thất vọng trong ánh mắt của Diệp Thương Ngôn.

Ông ta nở nụ cười: “Mợ chủ đi làm rồi.”

Đôi mắt của Diệp Thương Ngôn khẽ chuyển động.

Cái cô An Hạnh Nhi này đúng là không có lương tâm mà.

Ngày hôm qua thiếu chút nữa mình đã chết vì cô ấy, ngày hôm nay cô ấy còn có thể đi làm giống như là người không có chuyện gì à?

“Hình như là lúc nãy mợ chủ có nhận được cuộc gọi của công ty, có vẻ như là rất bận.” Rõ ràng là chú Trung đang nói tốt cho An Hạnh Nhi.

Diệp Thương Ngôn làm gì nghe lọt tai, cả khuôn mặt đều thành than đá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play