Cái chết của An Tầm, vẫn khiến An Hạnh Nhi ngạc nhiên.

Cô nghĩ đến khả năng An Tầm sẽ sống không bằng chết, nghĩ đến ngày tháng sau này của An Tầm tuyệt đối sẽ không sống tốt, nhưng không ngờ, An Mục có thể tàn nhẫn đến mức này.

Lấy sự hiểu biết của cô về An Tầm, có bất lực nữa, An Tầm cũng sẽ không tìm đến cái chết, trừ phi.

An Hạnh Nhi đưa mắt sang nhìn An Mục khóc giống như sắp ngất, thấy mắt của cô ta đã sưng, không ngừng tự trách: “Đều là con không tốt, con nếu như sớm đến phòng của chị thì có thể phát hiện chị đang làm chuyện khờ dại rồi, sẽ không... đều là con không tốt...”

Lúc này tất cả mọi người của nhà họ An đều vội đến bệnh viện.

Sau khi An Tầm ‘tự sát’, An Quốc Đại đưa An Tầm đến bệnh viện, đưa đến bệnh viện thì sớm đã ngừng thở rồi, bác sĩ không cứu được, tuyên bố đã chết.

Nhận được tin tức, An Hạnh Nhi và ba mẹ của cô cũng nhanh chóng chạy đến bệnh viện.

Chạy đến thì nhìn thấy gương mặt trắng bệch của An Tầm, nằm không nhúc nhích trên giường bệnh.

Liễu Nham kéo tay của An Tầm, gọi tên của An Tầm liên hồi, khóc đến xé ruột xé gan.

An Quốc Đại vốn tức phát điên, lúc này cũng vì cái chết của An Tầm, không có chút nhuệ khí, trên mặt mang vẻ áy náy và tự trách, rõ ràng cũng rất khó chịu.

Văn Hải Đường ngồi ở trên sô pha trong phòng bệnh, hiếm khi không có dáng vẻ bệ vệ mãnh liệt như vậy, hốc mắt lại đỏ lên, không khỏi thở dài.

Trong căn phòng, tản mạn sự bi thương rất lớn.

Khả năng ai cũng không có ngờ, loại chuyện này vậy mà thật sự sẽ ép chết An Tầm.

Trên thực tế có phải là thật sự bị ép chết không, An Hạnh Nhi lại nhìn An Mục thêm mấy lần...

Cô bắt đầu nghi ngờ, cô có phải là đánh giá thấp người phụ nữ này không?

Hai ngày sau, An Tầm được chôn cất.

Ở Bắc Văn Quốc, lễ tang của người không con cái sẽ rất đơn giản, không có bất kỳ lễ truy điệu, sau khi hỏa táng thì đưa đến nghĩa trang của An Thị, trở thành người chết trẻ nhất của gia tộc An Thị.

Từ nghĩa trang trở về.

An Hạnh Nhi và ba mẹ của cô ngồi trên cùng một chiếc xe sang.

An Quốc Cường không khỏi cảm thán: “Thật sự không ngờ An Tầm lại chọn tự sát. Tuy bình thường hung hăng ngang ngược, nhưng ra đi như vậy, trong lòng vẫn có hơi bồi hồi.”

Lê Thục Vân cũng gật đầu, rất là tiếc nuối: “Dù sao tận mắt thấy nó lớn lên, sao lại ra đi như vậy chứ.”

An Hạnh Nhi cứ nhìn bên ngoài cửa, lặng lẽ nhìn bên ngoài cửa sổ, không nói câu nào.

Chiếc xe sang chạy đến biệt thự của nhà họ An trước, Lê Thục Vân xuống xe, An Hạnh Nhi và An Quốc Cường cùng đến công ty.

“Hạnh Nhi.” An Quốc Cường đột nhiên kéo tay của An Hạnh Nhi.

An Hạnh Nhi sững ra: “Sao vậy ba?”

“Con tuyệt đối đừng nghĩ không thông.” An Quốc Cường nặng nề nói.

An Hạnh Nhi không nhịn được mà mỉm cười.

Cho nên ba cô là lo lắng cô cũng giống như An Tầm, có một ngày bị tình cảm tổn thương rồi lựa chọn tự sát.

Cô nói: “Ba, yên tâm, con tiếc mạng. Cho dù trời có sập xuống, con cũng tuyệt đối không chọn tự sát.”

“Vậy thì tốt.” An Quốc Cường thở dài: “Ba trước đây là thật sự không thích An Tầm, cảm thấy tâm địa của nó không lương thiện, lại không có giáo dưỡng, bây giờ thấy nó chết rồi, thấy dáng vẻ buồn bã của hai bác của con thì vẫn có hơi đau lòng. Ba thật sự sợ ngày nào đó con nếu như như vậy... ba và mẹ con sợ rằng đều không sống nổi.”

Hốc mắt của An Hạnh Nhi có hơi đỏ.

Cô chỉ là đột nhiên nghĩ tới kiếp trước.

Kiếp trước ba mẹ cô thật sự dùng mạng bảo vệ cô, khiến cô sống được trong một vụ tai nạn xe.

Cô ẩn nhẫn cảm xúc: “Ba, kiếp này, con nhất định sẽ bên ba mẹ đến đầu bạc.”

“Được.” An Quốc Cường vội gật đầu, vỗ vỗ mu bàn tay của An Hạnh Nhi, tựa như đang an ủi chính mình.

Chiếc xe sang đến tập đoàn An Thị.

Khi xuống xe.

An Quốc Cường và An Hạnh Nhi đã bình ổn cảm xúc, hai người ngẩng đầu ưỡn ngực, mang theo khí thế đi vào công ty.

Chia ra trở về văn phòng của mình.

An Hạnh Nhi ngồi xuống.

La Tư đi theo An Hạnh Nhi vào, báo cáo công việc: “Buổi sáng Ninh tổng của bộ phận nhân sự từng tìm cô, nghe nói cô đang tham gia tang lễ của An Tầm, bảo tôi chuyển lời cho cô, nếu như cô quay lại công ty, làm phiền đến chỗ của anh ta, chuyện điều động nhân sự, xảy ra chút vấn đề nhỏ.”

“Vấn đề gì?” An Hạnh Nhi nhướn mày.

An Tầm vừa chết thì An Hạnh Nhi cùng đi giúp lo toan chuyện hậu sự của An Tầm.

Đương nhiên.

Thật ra cô đối với cái chết của An Tầm ngoài có hơi bất ngờ, cũng không có quá nhiều tình cảm.

Cô vẫn không có thánh mẫu đến mức có lòng thương xót người đã từng rất tàn nhẫn độc ác với mình.

Chỉ là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, đưa An Tầm đoạn đường cuối cùng.

Mà cô vừa rời đi, chuyện liên quan đến việc điều động nhân sự của bộ phận Marketing, tự nhiên sẽ giao cho Ninh Lương Huy toàn quyền xử lý.

Cũng không biết, hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì.

“Kháng nghị tập thể.” La Tư trả lời.

Cho nên.

Không phải là vấn đề nhỏ.

“Sáng nay đưa ra văn bản, yêu cầu tất cả nhân viên dựa vào chức vụ mới nhất tiến hành di dời văn phòng, đồng thời trong hôm nay, hoàn thành tất cả việc bàn giao. Tuy nhiên cho đến bây giờ, tất cả các nhân viên cần phải điều động vẫn ngồi ở vị trí cũ. Vẫn làm phần việc của mình, hoàn toàn không có ý tứ muốn điều động.” La Tư báo cáo: “Ninh tổng vốn định tìm từng nhân viên làm công tác tư tưởng, nhưng tất cả mọi người đều từ chối nói chuyện với anh ta.”

“Tra được chuyện này là ai cầm đầu chưa?” An Hạnh Nhi hỏi.

Phàm là đều có người cầm đầu, một khi bắt được người cầm đầu này, cái gì cũng sẽ giải quyết được.

“Tạm thời vẫn chưa.”

“Cho nên bây giờ cái gì cũng không cần làm, để mặc bọn họ, cho đến khi tìm được người đó, giết gà dọa khỉ là được.’ An Hạnh Nhi nhắm thẳng trực diện.

“Được.” La Tư là thật sự bắt đầu có chút khâm phục IQ của An Hạnh Nhi, có cả... bá khí.

“Cũng nói cho Ninh tổng một tiếng về sắp xếp của chúng ta.”

“Được.”

La Tư rời đi.

An Hạnh Nhi cũng không chậm trễ, đảo mắt vùi đầu vào trong công việc.

Điện thoại vào lúc này đột nhiên đổ chuông.

An Hạnh Nhi cúi đầu, liếc nhìn điện thoại.

Lúc thấy ai gọi đến, ánh mắt rõ ràng khựng lại.

Cô suy nghĩ một lát, vẫn nghe máy: “Alo.”

Cố ý dùng giọng điệu xa lạ.

“Sao vậy, nhanh như vậy thì đã xóa số điện thoại của tôi rồi sao.” Đầu bên kia truyền đến giọng nói tự cho rằng dí dỏm của Cố Quân Tường.

“Phải, Thương Ngôn không thích tôi có quá nhiều quan hệ với người đàn ông khác.”

“Thương Ngôn Thương Ngôn... Em mới quen anh ta bao lâu mà gọi thân mật như vậy.” Cố Quân Tường rõ ràng đè nén lửa giận.

“Không quen biết bao lâu, nhưng anh ấy chính là tồn tại trong sinh mệnh của tôi.” An Hạnh Nhi nói, cũng không muốn phí lời với Cố Quân Tường: “Anh gọi điện cho tôi làm cái gì?”

“Không làm cái gì thì không thể gọi điện cho em hay sao?”

“Tôi rất bận.”

“Nghe nói em vào tập đoàn An Thị làm việc rồi.” Cố Quân Tường hỏi.

“Có việc làm ăn muốn bàn sao?” An Hạnh Nhi duy trì thái độ xa cách.

“Hà tất gì phải lạnh lùng với tôi như vậy, chúng ta đã yêu nhau nhiều năm như vậy.”

“Nếu như không có việc gì thì tôi cúp máy.” An Hạnh Nhi thật sự không muốn lãng phí thời gian ở trên người Cố Quân Tường.

“Hạnh Nhi.” Cố Quân Tường đột nhiên khẩn trương gọi cô.

An Hạnh Nhi cầm điện thoại, vẫn khựng lại.

“Buổi tối có thể mời em cùng ăn cơm được không?” Cố Quân Tường hỏi.

“Xin lỗi.”

“Giữa chúng ta lẽ nào không nên nói rõ ràng sao? Ít nhất cho tôi một cơ hội nhận lỗi.”

Giọng nói của Cố Quân Tường, nghe rất hèn mọn, giống như đang cầu xin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play