Ô của Hứa Diệc Hành là một chiếc ô đen, khá đơn giản, hơn nữa cũng khá lớn. Giống như Hứa Diệc Hành vậy, đơn giản không khoa trương, đồng thời cũng đem lại cho người ta một loại cảm giác an toàn.
Hứa Diệc Hành cầm ô, Ôn Nam lẳng lặng đi bên cạnh anh, cảm giác năm tháng thật yên bình.
Nhưng Ôn Nam lại không biết, hai người đã trở thành khung cảnh đẹp nhất trong khuôn viên trường.
Nam sinh mặc áo sơ mi màu đen tuyền, quần âu dài cũng màu đen, tay cầm một cây dù màu đen. Vốn dĩ, con trai mặc cả quần và áo màu đen sẽ tạo cho người đối diện cảm giác lạng lùng. Nhưng Hứa Diệc Hành mặc một thân màu đen, không chỉ chút ngầu, mà còn làm anh ấy thêm ôn tồn lễ độ, phong độ nhẹ nhàng.
Cô gái dưới ô của anh, dáng người mảnh khảnh cao gầy. Trên người mặc một bộ váy liền áo màu hồng nhạt, váy vừa vặn che khuất đầu gối, lộ ra cẳng chân trắng nõn cân xứng. Tóc dài được búi thành một nụ hoa, cho người ta một loại cảm giác an tĩnh, cũng có chút xinh đẹp nhẹ nhàng.
Hai người dựa vào nhau rất gần, đi trong khuôn viên trường, mưa nhỏ nhè nhẹ kéo dài, hài hòa không nói nên lời, đẹp không thể tả…
Trên đường đi người không nhiều lắm, nhưng người đi đường nhìn thấy Hứa Diệc Hành đi cùng Ôn Nam, đều sẽ nhịn không được mà nhìn theo, nam sinh ôn nhuận soái khí, nữ sinh an tĩnh văn nhã, phảng phất là trời đất tạo nên một đôi.
Y phục ướt mưa hoa mai, mặt không lạnh gió liễu.
Gió tháng 9 thật sảng khoái, mát rượi thổi vào người. Cánh tay của Ôn Nam ngẫu nhiên sẽ đụng vào áo sơ mi đen của Hứa Diệc Hành, thực ấm áp.
Giữa đường đi ngang qua nhà ăn số một, mùi hương của đồ ăn cùng mưa bụi xộc đến. Ôn Nam sáng sớm không có ăn cơm, hiện tại có thể hình dung bụng đói bằng kêu vang bốn chữ. Ánh mắt cầm lòng không đặng nhìn Hứa Diệc Hành, trộm nhìn về hướng nhà ăn.
Hứa Diệc Hành dừng chân lại, nghiêng người mặt đối mặt mà nhìn Ôn Nam.
Ôn Nam bị người đối diện bất thình lình dọa tới, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ôn Nam, em có đói bụng không?”
Bụng của Ôn Nam tuy rằng vẫn luôn kháng nghị, nhưng cô tự nhiên ngượng ngùng nếu cứ như vậy ăn cơm của đại thần, vì thế nói: “Không đói.”
“Anh đói bụng,” Hứa Diệc Hành nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, “Ôn Nam, em muốn cùng anh đi ăn cơm không?”
Ôn Nam nghe thanh âm từ tính, nhìn vào đôi mắt Hứa Diệc Hành, tựa một vũng nước suối trong vắt, tràn ngập thần bí, hấp dẫn cô đi khám phá.
Như bị mê hoặc, Ôn Nam nhẹ nhàng mở miệng: “Được thôi.”
Nhà ăn số một có diện tích rất lớn, là nhà ăn lớn nhất của đại học C. Phân thành ba tầng lầu, một tầng có rất nhiều cửa sổ, bán nhiều thứ như là mì phở, cuốn bánh, miếng Trùng Khánh, cơm linh tinh, ngày thường học sinh đều là ở lầu một múc cơm, ăn cơm; lầu hai bán một ít đồ ăn các loại, như thịt lợn kho mà Ôn Nam thích ăn;còn tầng ba gồm nhiều cửa hàng nhỏ, bao gồm nhà hàng thức ăn nhanh, nhà hàng lẩu, thậm chí có cả cửa hàng KFC... Ôn Nam chưa từng lên tầng ba, ngốc ngốc đi theo Hứa Diệc Hành.
Hứa Diệc Hành dẫn Ôn Nam quẹo trái quẹo phải, cuối cùng vào một tiệm cơm cổ kính. Bên trong hai ba nhân viên phục vụ đều giống nhau ăn mặc sườn xám.
Ôn Nam ngồi xuống, liền tò mò mà nhìn khắp nơi. Hứa Diệc Hành đưa thực đơn cho cô, “Quen lâu như vậy, lần đầu tiên cùng em ăn cơm, muốn ăn cái gì, tùy tiện gọi.”
Ôn Nam nghe được lời này, cũng liền không hề khách khí, gọi hai món chính, hơn nữa là hai món rất cay.
Khi các món ăn được dọn ra, Ôn Nam sớm đã đói đến mức ngực dán phía sau lưng, không quan tâm đến việc giữ lại hình tượng của mình trước mặt đại thần, liền thoải mái ăn.
Hứa Diệc Hành nhìn Ôn Nam đối diện, cái mũi tinh xảo bị cay đến toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Hứa Diệc Hành một bên rót nước cho Ôn Nam, một bên hỏi: “Em thích ăn cay sao?”
Ôn Nam lúc này đối mặt với đồ ăn, tâm tình thõa mãn nói không nên lời, khóe miệng cũng là bất tri bất giác mà hơi hơi giơ lên, nói: “Đúng vậy, từ nhỏ em đã đặc biệt thích ăn.”
Hứa Diệc Hành cười cười, điều này không hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của cô.
Ôn Nam lại nói một câu: “Hơn nữa khi còn nhỏ nãi nãi đã nói, có thể ăn cay, có thể có gia đình, có thể nuôi gia đình, anh chưa nghe nói qua những lời này sao?”
Hứa Diệc Hành uống một ngụm trà, buông chén trà, chậm rì rì mà mở miệng: “Không có nghe nói qua. Nhưng, anh không thể ăn cay, xem ra về sau anh sẽ được người ta nuôi dưỡng.”
Nói những lời này xong, con ngươi xinh đẹp của Hứa Diệc Hành hơi hẹp lại, không chút nào che dấu ý cười, vẫn luôn nhìn Ôn Nam.
Trái tim Ôn Nam dường như đã đánh trật vài nhịp, ngoài mặt vẫn trấn định ăn, mà nội tâm lại sớm đã nổ tung: Đại thần những lời này, lại thêm biểu cảm kiêu ngạo này, thật là… Đủ mị hoặc a, nếu như Mạnh Hoài cùng Trư Ni nhìn thấy, sẽ kích động nhảy dựng lên. Nghĩ vậy, Ôn Nam không khỏi thán phục sự tập trung của chính mình.
Ăn cơm xong, Hứa Diệc Hành đưa Ôn Nam về ký túc xá, nhìn bóng dáng màu hồng phấn biến mất, mới xoay người chậm rãi từ từ mà trở về.
Sau khi đưa Hứa Diệc Hành trở lại ký túc xá, Vương Tử Kỳ liền tò mò hỏi: “Ca, anh đi đâu vậy, một buổi sáng cũng chưa thấy bóng dáng.” Gương mặt đáng yêu lại thêm giọng nói tràn ngập oán khí, lúc này Vương Tử Kỳ giống như một oán phụ bị vứt bỏ.
Lương Sinh cũng nói một câu: “Khẳng định là đi hẹn hò cùng tiểu cô nương.”
Hứa Diệc Hành cười cười, không nói.
Lương Sinh thường xuyên trêu chọc Hứa Diệc Hành, nhưng Hứa Diệc Hành đối với những lời này đều là không có phản ứng gì,coi như không nghe thấy, nhưng hôm nay lại cười như vậy… Ánh mặt trời xán lạn, không bình thường.
Vương Tử Kỳ trừng lớn hai mắt, “Không thể nào, ca, mau nói cho em biết, em có chị dâu phải không!!”
Hứa Diệc Hành trầm tư một chút, nói: “Ân, chắc là sớm thôi.”
Vương Tử Kỳ kích động nói: “Ai u sư huynh, cái gì gọi là sớm! Anh sao lại như tiểu cô nương ngượng ngùng xoắn xít, đối với người ta có ấn tượng tốt, thì nhanh chóng đồng ý tiểu cô nương đó, đừng để người ta theo đuổi vất vả!”
Lương Sinh lần đầu tán đồng cách nói của Vương Tử Kỳ: “Đúng vậy, Vương Tử Kỳ rất ít khi nói những lời triết lý như vậy, Hứa Diệc Hành cậu cũng đừng làm cao lãnh chi hoa. Cậu nhìn xem những tiểu cô nương trước kia bị cậu cự tuyệt, có thể tạo thành một đội bóng đá. Mau đồng ý tiểu cô nương đi, để những cô gái đang theo đuổi cậu từ bỏ cho những con chó độc thân như bọn tôi một con đường sống.” Nói xong, còn cùng Vương Tử Kỳ vỗ tay.
Hai người bắt đầu hưng phấn mà bàn luận, cô nương có thể theo đuổi Hứa Diệc Hành rốt cuộc sẽ là bộ dáng gì.
Hứa Diệc Hành chậm rãi mở miệng: “Không, là mình theo đuổi cô ấy, cô ấy hình như còn không biết.”
Thế giới an tĩnh, Vương Tử Kỳ cùng Lương Sinh đều đã bị khiếp sợ nói không ra lời, bọn họ nghe được cái gì? Bọn họ khẳng định là đang nằm mơ…
Khi Ôn Nam đi vào ký túc xá, trong ký túc xá tam tỷ muội đang vây quanh trước máy tính. Tam tỷ muội nghe được tiếng mở cửa, nhìn Ôn Nam tiến vào, lập tức vẫy tay: “Ôn Nam mau tới đây xem a, nam chính a nam chính, nam chính!”
Ôn Nam tò mò đi qua đi, ngô… đây là Hứa Diệc Hành vừa nãy đưa cô về kí túc xá sao.
Trần Khả Tân ngồi ở trước máy tính, một bên hoạt động con chuột một bên đọc văn bản trên màn hình: “nam thần đại học Hứa Diệc Hành, biệt danh ‘ cao lãnh chi hoa ’, kiêm luôn chức Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Vụ Tổng hợp sinh viên. Anh cao 185cm nặng xấp xỉ 185cm 68kg, chưa rõ số đo 3 vòng, kết quả thi xếp thứ nhất toàn khoa, thi vào đại học C toàn tỉnh. Thích bóng rổ, nhóm máu O, chòm sao Xử Nữ, tính cách lạnh lùng, thân phận bí ẩn (theo lời kể của người trong cuộc thì ông nội là sĩ quan Quân đội, bố và mẹ đều là nhà nghiên cứu khoa học), và tình sử thì trắng tay.” Còn đính kèm mấy bức ảnh chụp lén Hứa Diệc Hành khi đi học.
Trư Ni oa oa kêu: “Trời ơi! Có thể chọn nhóm máu không, quá bắt mắt quả nhiên không tốt.” Quay đầu nhìn về phía Ôn Nam, Ôn Nam ngốc ngốc nhìn chằm chằm hình chụp của Hứa Diệc Hành trên máy tính,Trư Ni bỗng nhiên nghiêm túc mở miệng: “Cô bé, tuy nam chính rất tuấn tú, diện mạo của cậu cũng có thể tham gia thi tuyển hoa hoa hậu giảng đường, nhưng cậu ngàn vạn đừng bị anh ta mê hoặc a, anh ta không dễ theo đuổi, người này có độc!”
Trần Khả Tân phản bác đến: “Nói không chừng nam chính lại trùng hợp thích mẫu hình giống Ôn Nam của chúng ta!”
Phàn Tiểu Đậu nhìn máy tính, mở miệng nói: “Mình nhìn xuống dưới bình luận, đủ các loại hoa hậu giảng đường đều muốn đóa cao lãnh chi hoa này, nhưng tất cả đều bị tàn nhẫn cự tuyệt, rất khó theo đuổi, có thể là gay a ~” nói xong, trong ánh mắt tựa hồ phát ra tia sáng lấp lánh.
Đến, lại một hủ nữ…
Trư Ni càng thêm kiên định không thể để ý tưởng Ôn Nam thích Hứa Diệc Hành, nói Trần Khả Tân di chuyển chuột nói: “Mau đổi mau đổi, xem nam thần tiếp theo.”
Trần Khả Tân click mở một giao diện mới: “ Đại học C khoa vật lý hệ nam thần vương…”
Ôn Nam đã không có hứng thú tiếp tục nghe. Trở lại giường của mình nằm xuống, Hóa ra là anh ấy đang nghiên cứu khoa học biển.
Trong lúc vô ý sờ đến điện thoại bị mình bỏ quên hồi sáng, mở khóa, nhìn đến WeChat có người thêm mình, ghi chú là… Hứa Diệc Hành.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay tâm tình rất, buổi tối sẽ đăng thêm một chương. ^-^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT