Editor: Đào Tử


________________________________


Tựa vào cửa sổ xem kịch-Diệp Vi lặng lẽ dùng tay béo lau nước dãi.


Không hổ là cây đại thụ giới giải trí, tài hoa nhận vô số giải ảnh đế, diễn xuất tốt, giá trị nhan sắc cũng cao.


Diệp Vi cảm thấy sau này mình ăn vịt phải nâng cao tiêu chuẩn thẩm mỹ một chút.


"Tiểu Khiết, chuẩn bị đồ xong hết chưa?"


Thiếu niên Bạch Gia tỏa ra hoóc môn nam tính khiến nữ quỷ Tần Khiết không thể kháng cự.


Tần Khiết ôm đứa bé trong ngực, lòng vô cùng lo lắng.


Cô không muốn để Bạch Gia rời khỏi thôn, đôi vợ chồng tự xưng là cha mẹ Bạch Gia kia khiến cô rất bất an.


Bạch Gia lớn lên đẹp mắt, gia cảnh còn khá giả, nếu thừa cơ theo cha mẹ về nhà thì cô và con biết tính sao.


Có điều lo lắng của Tần Khiết vẫn bị nụ hôn sâu của Bạch Gia đánh tan.


Cô ngượng ngùng đỏ mặt, ôm đứa bé cùng Bạch Gia ngồi xe ba gác xốc nảy ra khỏi thôn đến chợ trên thị trấn mua đồ.


Bọn họ mua không ít đồ, dọc đường cũng không thấy cha mẹ Bạch Gia khiến Tần Khiết lo lắng, nhất thời lòng chậm rãi bình ổn.


"Đi đường có mệt không, đưa đồ anh xách cho, đứa bé để anh cõng, em uống nước trước đi."


Bạch Gia mua một chai nước khoáng cho cô uống giải khát.


Tần Khiết nói, "Mua nước làm chi, đắt lắm."


Bạch Gia khăng khăng nói, "Anh mua cho em, uống đi sợ anh bỏ thuốc mê à."


Tần Khiết mắc cỡ đỏ mặt, "Uống uống uống, chỉ cần anh mua cho em cho dù là thuốc trừ sâu em đều uống."


Bạch Gia trêu chọc cô, "Mua thuốc trừ sâu làm gì, anh thương em còn không hết nữa là."


Sau khi uống chừng nửa chai nước khoáng, cơn hoa mắt chóng mặt nhanh chóng ập vào đại não cô.


Bùi Diệp lướt qua đoạn ký ức mê man, nhảy tới đoạn kí ức lúc tỉnh táo.


Tần Khiết bị tiếng khóc của đứa trẻ thức tỉnh, sau khi tỉnh lại cô phát hiện mình đang nằm trên cái giường đá rất lớn.


Rõ ràng trời đã vào hè, cô lại cảm nhận được hàn ý lạnh thấu xương.


Cô muốn ngồi dậy ôm đứa bé dỗ dành, nhưng lại kinh hãi phát hiện mình không còn chút sức lực, phí nửa ngày mới lật được người.


"Gia ca -- "


"Gia ca anh đâu rồi?"


Nguy rồi?


Chẳng lẽ bọn họ đụng phải bọn bắt cóc buôn người?


Tần Khiết nghiêng người mới nhận ra mình bị cởi sạch sẽ.


Trần như nhộng, không một mảnh vải che thân, không biết ai dùng máu đen tanh hôi vẽ lên người cô những đường vân kỳ quái.


Không chỉ có cô, đứa bé cũng bị cởi sạch vẽ lên bằng thứ máu đen ấy.


Mọi người xem chuyên chú, bất chợt rùng mình tại đây, Bùi Diệp lên tiếng nói, "Vì tôn trọng vấn đề tư ẩn, tôi đã làm mờ cơ thể nữ sĩ Tần Khiết, nhưng tôi nghĩ mọi người cũng đã nhận thấy tràng cảnh quái dị này-- Bạch Gia ảnh đế không có ý giải thích?"


Trong lòng Bạch Gia thấp thỏm.


Hắn rõ ràng không có đoạn kí ức đó!


"Chuyện ta chưa từng làm cô cứ không ngừng bảo tôi giải thích là có ý gì?"


Bùi Diệp nói, "Vậy xin mời ảnh đế Bạch Gia tiếp tục xem, chính anh rốt cuộc đã làm cái gì."


Vừa dứt lời, đám người phát hiện thiếu niên Bạch Gia xuất hiện.


Không chỉ bọn hắn phát hiện, Tần Khiết đang lam vào hoảng sợ cùng tuyệt vọng cũng phát hiện.


Cô mừng rỡ muốn kêu cứu, lại đột nhiên nhận thấy bên người Bạch Gia có hai bóng người --


Đó chính là "cha mẹ" Bạch Gia !


Càng khiến cô run rẩy kịch liệt hơn chính là --Trong tay Bạch Gia cầm một cây đao bổ củi dính toàn máu đen.


Tần Khiết bụng đầy nghi hoặc, "mẹ" Bạch Gia cười lạnh.


"Làm đi!"


Thiếu niên Bạch Gia đứng yên không động đậy, mặt hắn không còn sáng sủa đầy ánh nắng, ngược lại tràn ngập hung ác nham hiểm đến lệ quỷ còn run sợ.


"Mày do dự?"


Thiếu niên Bạch Gia cổ họng khô khốc khó khăn cất tiếng, "Giết cô ta, có thể đổi vận thật?"


"Mẹ Bạch Gia" khặc khặc cười, "Khí vận và mệnh cách của nó sẽ chuyển lên người mày, nhưng con nhỏ đó dù sao cũng là con của thiện nhân mười thế. Nó không chết, vận mệnh trộm được vẫn sẽ bị nó lấy lại. Chỉ khi mày giết nó và đứa nhỏ, mày mới có thể an tâm triệt để."


Nghe vậy, thiếu niên Bạch Gia trước kia còn chút dao động giờ hạ quyết tâm.


Hắn không chỉ hạ quyết tâm còn làm một chuyện hết sức âm độc.


"Nghe người xưa nói trong cổ có xương sau khi chết không thể cáo trạng với Diêm Vương? Có thật không?"


Mặc cho Tần Khiết khóc thút thít cầu xin thế nào, cô đều không thể ngăn cản hành vi của Bạch Gia.


Hắn dùng hai tay banh miệng cô ra, lực đạo mạnh mẽ nổi cả gân xanh, ngang ngược nhét vào một khúc xương cốt không biết từ đâu đến.


Thiếu niên Bạch Gia cũng đang sợ hãi, hai tay giơ đao bổ củi đang run rẩy.


Khác một trời một vực với biểu lộ trên gương mặt hắn.


Điên cuồng, tàn ác, khát máu.


Bộ dáng ấy so với lệ quỷ trong ấn tượng của mọi người càng giống lệ quỷ hơn.


Đao thứ nhất nhắm ngay đầu Tần Khiết mà chém.


Giơ tay chém xuống, thậm chí bọn họ còn có thể nghe tiếng đao bổ củi găm vào xương cốt vang động.


Bùi Diệp ngừng chiếu kí ức, nữ quỷ Tần Khiết cũng sợ đến nỗi ôm đầu, không ức chế nổi lộ ra tử tướng.


Đao thứ nhất Bạch Gia chém xuống Tần Khiết đã chết, nên tử tướng của cô là đầu bị chẻ đến mức nứt sọ.


Đám người còn nhìn thấy bên trên máu thịt lẫn lộn bao bọc xương đầu giòi bọ đang thi nhau ngọ nguậy bò, máu tươi chảy đầy gương mặt thanh tú.


Tần Khiết nhận ra tử tướng của mình bị phơi bày, cuống quít dùng tay che chắn mặt và vết thương trên đầu.


Bùi Diệp đảo mắt nói, "Bạch ảnh đế, anh còn gì muốn nói?"


Bạch Gia vững tin mình chưa từng làm những việc này, nhưng trong lòng lại xuất hiện cảm giác bối rối hoảng sợ khó đè nén.


Loại cảm giác này cực giống lúc hắn cùng nữ diễn viên trong đoàn phim lăn lộn bị vợ bắt gian tại giường.


Bối rối, chột dạ, e ngại. . .


Nếu đây đều là thật, vậy sự nghiệp hắn phấn đấu nhiều năm toàn bộ bị hủy hoại hoàn toàn!


Không thể!


Không có khả năng!


"Đây không phải tôi! Tôi nào có làm những việc này!"


Bùi Diệp thở dài nói, "Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, âm sai đại nhân cũng không biểu thị cái gì sao?"


Luôn bật chế độ ăn dưa-Âm sai sững sờ chốc lát.


"Muốn ta biểu thị cái gì?"


"Âm sai đại nhân, năng lực nghiệp vụ của ngài phải trở về bồi dưỡng thêm."


Bùi Diệp mở miệng chế nhạo.


May mắn tên âm sai này không phải thuộc hạ của cô, không thì cô đã dùng nắm đấm dạy dỗ đối phương.


Năng lực nghiệp vụ kém như thế không chạy về đào tạo lại, chạy đến đây chi cho mất mặt Phong Đô.


"Thứ nhất, tất cả mọi người đều biết cha Bạch Gia mất sớm, mẹ hắn lại là dạng người thế kia, vậy "cha mẹ" Bạch Gia trong đoạn hình chiếu kí ức là ai? Bọn họ có lai lịch gì, sao lại làm loại chuyện tà thuật chuyển mệnh đổi vận này? Thân phận của bọn họ nếu không phải cha mẹ Bạch Gia vậy là ai?"


"Thứ hai, căn cứ vào lí do thoái thác của bà ta, Tần Khiết là con của thiện nhân mười thế. Nếu lí do này là thật, các người không cảm thấy kì lạ à? Thiện nhân mười thế tất nhiên là mệnh đại phú đại quý, con của thiện nhân đương nhiên không phú thì quý. Đã Bạch Gia thời niên thiếu bị lừa bán đến thôn-- nếu vụ lừa bán này là thật mà không phải âm mưu ủ sẵn từ lâu-- Như vậy rất có thể Tần Khiết cũng bị lừa bán, do tuổi còn quá nhỏ nên không nhớ rõ. Không thì giải thích chuyện mệnh cách thế nào?"


"Thứ ba, trộm mệnh đổi vận không phải chuyện dễ chơi, hai người kia có quan hệ thế nào với Bạch Gia? Vì cớ gì phải giúp hắn? Bọn họ đâu phải dạng người tốt giúp người không cần đền đáp? Phía sau liệu có tồn tại âm mưu giao dịch mà chúng ta không biết?"


Bùi Diệp nói xong ba điểm trọng yếu, nội dung râu ria khác cô lười phí nước bọt.


"Chốt lại ba điểm ấy, Âm sai đại nhân nên trở về Phong Đô mời đại quan quản sự có thẩm quyền đến hỗ trợ điều tra, ngài không đủ tư cách."


Âm sai: ". . ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play