Editor: Đào Tử


________________________


Mở cửa ra, thế giới phía sau cánh cửa khác hoàn toàn với suy đoán của Bùi Diệp.


Kẻ trộm mà cô nghĩ không phải là trộm.


Là hai con quỷ!


Một nam một nữ.


Nam quỷ mặc một bộ đồ ngủ kẻ sọc rộng thùng thình, thân trên cởi trần, bụng nhỏ hơi lồi lên, xương sườn lộ rõ, nhưng nhan sắc không tệ lắm.


Thân thể nữ quỷ lại đặc biệt nở nang, một thân thịt mỡ bị áo ngủ màu hồng phấn bó chặt lại, bắt đầu giở trò xằng bậy với nam quỷ.


Nam quỷ hỏi nữ quỷ, "Sao em lại mặc quần áo như thế?"


Nữ quỷ dùng ngón tay béo ngắn của mình xoắn xoắn lọn tóc, đối với nam quỷ liếc mắt đưa tình.


"Đã muốn kích thích thì phải làm tới cùng."


Nam quỷ đơ một chút, chợt lộ ra nụ cười cợt nhả.


"Em đúng thật là phóng đãng!"


Dứt lời, hai quỷ kìm lòng không đặng quấn lấy nhau, nữ quỷ dùng tư thế ôm công chúa bế tên nam quỷ lên, hai con quỷ ngã xuống giường Bùi Diệp.


Bùi Diệp: "? ? ?"


Nữ quỷ ngồi trên thân nam quỷ, bắt lấy khuôn mặt hắn ôm hôn ngấu nghiến, hận không thể để mặt đối phương toàn dấu son đỏ của mình.


Nam quỷ cũng hưng phấn đáp lại, mắt thấy sắp diễn cảnh tượng không hài hòa, nam quỷ như đột nhiên nhìn thấy cái gì, giãy dụa muốn đẩy nữ quỷ ra.


"Chờ đã--hình như có gì đó là lạ!"


Nữ quỷ nóng lòng muốn cởi bỏ quần áo, bị hắn ngăn cản như thế bỗng hơi cáu bẳn.


"Là lạ chỗ nào?"


Cô ta đều đã chuẩn bị đạp chân ga chơi tới cùng, sao lúc này lại ngăn cản.


Quỷ càn quét tệ nạn tới?


Nam quỷ vùng vẫy rút khuôn mặt ra khỏi thân thể thịt mỡ của nữ quỷ.


"Không phải, người đằng kia hình như có thể nhìn thấy chúng ta."


Nữ quỷ: "? ? ?"


Một nam một nữ, hai quỷ cùng nhau nhìn về phía cửa gian phòng, đụng phải đôi mắt đen ám trầm cảm xúc hỗn tạp.


Trong lòng nữ quỷ lộp bộp một tiếng, không xác định mở miệng.


"Cô ta, chắc không nhìn thấy đâu nhỉ?"


Thành thật mà nói, lời này nói ra chính cô ta cũng không tin.


Bùi Diệp đứng tại cửa ra vào nhìn một hồi lâu, điếu thuốc ngậm trong miệng đã cháy 1/3, chắc đã nhìn thấy cái gì rồi.


"Có khả năng, hình như cô ta thấy chúng ta. . ."


Hai con quỷ này nên cảm thấy may mắn vì Bùi Diệp đã thu liễm sát khí.


Nếu không sau này e là sợ hãi đến mức lưu lại bóng ma tâm lí, quỷ sinh sau đó không làm phịch thủ được nữa.


Bùi Diệp cắt ngang đoạn đối thoại không coi ai ra gì của bọn họ.


"Hai con tiểu quỷ các người muốn chết à?"


Hẹn lăn giường ở đâu không hẹn lại chọn trúng gian phòng của cô?


Nam quỷ bị dọa mặt quỷ càng trở nên trắng bệch, vụng trộm che nửa thân dưới.


Nữ quỷ ngược lại nhướng đôi mày rậm, trèo từ trên thân nam quỷ xuống, khí thế hùng hổ bước tới.


"Cô có bệnh ư, đã thấy còn không tránh đi? Thích xem người khác làm việc lắm à?"


Bùi Diệp nói, "Đây là phòng tôi thuê."


Cô cũng đã trả tiền phòng.


Hai con quỷ này không xuống quầy lễ tân đặt phòng, tự tiện xông vào phòng cô còn dám nói lí?


Không nói không biết, làm quỷ chính là không thèm nói lí thế đấy.


Đừng nói là dạng khách sạn nho nhỏ như vầy, nữ quỷ muốn ở phòng tổng thống không ai cản được.


Nữ quỷ hai tay chống nạnh, ưỡn bộ ngực quá cỡ của mình hướng về phía cô, bày ra tư thế giống mấy bà cô đanh đá chuẩn bị đánh nhau.


"Bây giờ không phải của cô nữa, nếu thức thời mau cút qua một bên, đừng cản trở việc tốt của chị mày!"


Bùi Diệp chẳng hề làm gì, cô chỉ nhẹ nhàng thả sát khí mình thu liễm ra.


Một giây trước nữ quỷ còn cường thế ưỡn ngực hất mặt lên trời, hận không thể nhìn Bùi Diệp bằng nửa con mắt giờ sợ hãi rút lại như chim cút.


Nữ quỷ ôm đầu gào thét.


"Có quỷ! ! !"


Mẹ ơi, sao trên đời này lại có người hung ác đến vậy?


Dọa bộ ngực 36D mà cô ta vốn luôn tự hào xém lõm vào cơ thể.


Nam quỷ càng sợ hãi run lẩy bẩy, hận không thể co người lại thành một cục âm khí mới thôi.


Bùi Diệp tiện tay vẽ một cái, hai tấm bùa chú bay về phía hai con quỷ hóa thành xiềng xích trói chặt tụi nó thành hai đòn bánh tét.


"Bây giờ trả lời lại xem -- "


Bùi Diệp giơ tay kéo chiếc ghế bành qua, mỉm cười ngồi xuống, tràn ngập phong thái đại lão.


"Đây là phòng của ai?"


Nữ quỷ run cầm cập, mấy lạng thịt mỡ trên thân cũng run lắc liên tục, dập dờn lăn tăn như sóng biển.


"Đại lão, tôi sai rồi. . . Đây là phòng của ngài!"


Hôm nay là ngày gì vậy trời, đi ăn vịt* thôi cũng chọc phải đại lão khó chơi.


_Ăn vịt*: Là chơi trai bao à nha.


"Ngoài miệng nói mình sai có ích sao? Xin lỗi hữu dụng còn cần âm sai làm gì?"


"Tôi nguyện ý đền cho ngài gấp mười-- Không, gấp trăm lần tổn thất! Mời đại lão ở phòng tổng thống năm sao!" Nữ quỷ nghe xong lời cô nói trong đầu lập tức hiện lên lời kịch quen thuộc, vội vàng nói, "Mong đại lão khoan dung độ lượng rộng lòng tha thứ, bỏ qua cho lần này, cứ xem tiểu quỷ là lâu la mà tha cho tiểu quỷ!"


Bùi Diệp nghe đến đây bỗng thấy hứng thú.


"Cái miệng này của cô thật biết nói chuyện ma quỷ nha, cô tưởng mình đang đóng phim à?"


Nữ quỷ ngại ngùng nói, "Tiểu quỷ là diễn viên tốt nghiệp chính quy."


Bùi Diệp: ". . ."


Nữ quỷ tên Diệp Vi.


Nam quỷ là vịt Diệp Vi tìm đến ăn, một con quỷ xui xẻo mấy năm trước đột tử ở khách sạn này.


"Làm quỷ đâu thể đi làm công được, cả một đời cũng không thể làm công." Nam quỷ tỏ vẻ tội nghiệp nói với Bùi Diệp, "Lúc còn sống tôi không có bản lĩnh gì tiền kiếm được không nhiều, cha mẹ đều ghét bỏ tôi, chết cũng không ai đốt tiền quần áo gì cả, chỉ có thể làm vịt mới miễn cưỡng duy trì sinh hoạt. Đại lão, tôi hứa sau này nhất định sẽ thay đổi, không làm loại chuyện rối loạn kỉ cương giống vậy nữa, xin ngài bỏ qua cho cái mạng quỷ này."


Nếu không phải nhờ lớn lên có khuôn mặt ưa nhìn, sợ là đến vịt còn không làm được.


Khi còn sống cũng thôi đi, sao chết rồi còn có người đi càn quét tệ nạn?


Diệp Vi xấu hổ, tuy rằng cô ta ăn vịt không ít lần, nhưng đây là lần đầu bị bắt tại trận.


Bùi Diệp: ". . ."


Cô thật sự không đến để càn quét tệ nạn mà.


Hai con quỷ bị tỏa liên trói chặt ngồi xổm trong một góc hẻo lánh, nếu để tay ôm đầu nữa chắc càng có không khí hơn.


Nam quỷ không đắc tội Bùi Diệp, sau khi xác định hắn không làm gì sai trái liền thả đi.


Diệp Vi chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn cô.


Nếu không phải Bùi Diệp quá hung, đoán chừng Diệp Vi đã quăng mị nhãn cho cô đến mức con ngươi rớt khỏi tròng mắt.


Bùi Diệp ngậm lấy điếu thuốc cười cười.


"Cô? Tôi không thể thả."


Diệp Vi sụp đổ.


"Cô nói sẽ bồi thường tổn thất cho tôi gấp mười gấp trăm lần mà, còn nói mời tôi đến phòng tổng thống năm sao, đây là phí tổn thất tinh thần tôi nên nhận không phải sao?"


Lúc đầu Bùi Diệp chỉ muốn trêu chọc nữ quỷ, chung quy ma quỷ vẫn thuộc về âm phủ chứ không phải dương gian, Diệp Vi có thừa tiền chạy đến ăn vịt nhưng không có nghĩa cô ta có sức ảnh hưởng ở dương gian, chớ nói đến việc bồi thường tiền cho Bùi Diệp, mời cô ở phòng tổng thống.


Ai ngờ, Diệp Vi này đúng là có vốn liếng thật.


Nói đúng ra Diệp Vi có nhân mạch!


Cô ta mượn điện thoại Bùi Diệp, gọi đến số điện thoại lạ lẫm, vừa mở miệng đã khiến Bùi Diệp chấn động nói không nên lời.


"Sư huynh --hu hu hu-- mau tới cứu em!"


Diệp Vi cũng tinh ý, bật loa điện thoại lên để Bùi Diệp nghe được giọng nói đầu dây bên kia.


Trong điện thoại là tiếng một người đàn ông, nghe giọng nói chắc độ chừng bốn mươi tuổi, không lớn lắm.


"Cứu em? Sư muội sao vậy? Gặp phải thiên sư? Bây giờ thế nào? Có chuyện gì hay không? Anh phải mang bao nhiêu tiền chuộc em?"


Một chuỗi vấn đề như súng liên thanh bắn ra không ngừng.


Nghe giọng điệu người đàn ông, hắn thật sự lo lắng cho an nguy nữ quỷ Diệp Vi.


Diệp Vi đáng thương u u hai tiếng.


"Ăn vịt bị bắt, không cẩn thận đắc tội đại thần người ta, mau đến đây vớt em về."


Nữ quỷ nói xong, đối phương bên kia im lặng thật lâu.


Lâu đến nỗi khiến người hoài nghi có phải bên kia mất tín hiệu rồi không.


Thật lâu sau, đại sư huynh bên kia mới cất lời, giọng nói mang theo chút run rẩy.


"Em lén ăn vịt đại thần nhà người ta nuôi tốt?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play