Editor: Đào Tử


________________________


Mua bán dâm?


Vu Trường Hâm gần như giật bắn mình đứng chết một chỗ.


May là Bùi Diệp không mạnh mẽ xông vào, hắn còn có thể giảo biện hai câu.


"Mại dâm gì chứ, các người chắc hiểu lầm rồi? Người trong phòng là bạn gái tôi..."


Yêu đương còn giải thích được, lỡ bị truyền thông đóng đinh "Lừa ngủ" hay "Chơi gái" thanh danh sẽ bị hủy sạch sẽ.


Vu Trường Hâm ra mắt đã lâu, mặc kệ bí mật chơi thế nào, mặt ngoài đều marketing thiết lập nhân vật sạch sẽ thuần khiết, thanh lưu giới giải trí.


Thứ như thiết lập nhân vật một khi sụp đổ, muốn dựng lại càng khó khăn.


"Bạn gái?"


Bùi Diệp ngửi được mùi âm khí thối như xác chết trên người Vu Trường Hâm, trên mặt vẫn treo nụ cười nhẹ như cũ.


"Được, vậy phiền anh để bạn gái ra mặt một chuyến, có một số việc cần hỏi. Nếu anh từ chối, xem như cản trở công vụ."


Bùi Diệp vác cờ lớn nói láo, cảnh sát Đường bên cạnh nhìn trời nhìn đất không nhìn cô.


Có đôi việc nên mắt nhắm mắt mở thì nhắm mẹ hai mắt đi.


Vu Trường Hâm không thể từ chối, đành gọi người ra.


"Sao vậy?"


Không lâu sau, một người phụ nữ mặc áo choàng khách sạn bước ra.


Thân thể cô cực kỳ nóng bỏng, dù mặc áo choàng khách sạn không vừa người cũng không ngăn nổi mị lực của cô, ngũ quan sắc xảo xinh đẹp diễm lệ.


Cô ta ưu nhã dựa bên cửa, mắt rũ xuống, khinh miệt nhìn Bùi Diệp và đám người sau lưng cô.


Bùi Diệp hỏi một chuyện.


"Tiểu thư, cô ra ngoài chưa xịt nước hoa ư?"


"Cô có ý gì?" Người phụ nữ xoắn lọn tóc, khuôn mặt xinh đẹp phút chốc cứng lại, "Chẳng phải bảo cánh sát? Giấy chứng nhận đâu?"


Bùi Diệp cười rút thuốc lá trong túi ra, ngón tay cầm điếu thuốc treo bên miệng.


"Ra ngoài nhớ xịt chút nước hoa, kẻo cái mùi xác thối của cô bay ngàn dặm."


Bọn người Vu Trường Hâm đang chuyên chú nghe Bùi Diệp nói, nghe đến hai chữ "Xác thối" nhất thời chưa kịp hiểu "Xác thối" ám chỉ gì.


Người phụ nữ kia lại hiểu.


Sắc mặt cô ta bỗng dữ tợn, ánh mắt nhìn chằm chằm Bùi Diệp lộ vẻ oán độc khiến người ta ghê sợ.


"Mày là thiên sư?"


Giờ mới nhận ra à.


Bùi Diệp cười nói, "Tôi là thiên sư."


Cô vừa nói dứt lời, người phụ nữ lộ diện mạo thật, vuốt quỷ nhắm thẳng đôi mắt Bùi Diệp.


Tuy cô ta hành động cực nhanh, nhưng người sống vẫn kịp nhìn thấy cặp vuốt quỷ sắc bén không giống người ấy.


Móng tay đen nhánh bén nhọn dài thườn thượt, nói cô ta là người sống ai mà tin!


Vẻ mặt cảnh sát Đường tối sầm, ông và nam diễn viên già dặn xuất thân võ đạo bảo hộ mọi người sau lưng.


Đây hoàn toàn là hành vi bản năng của thân thể.


Bùi Diệp không tránh không né, đưa tay đẩy móng vuốt nữ quỷ ra.


"Tôi còn chưa nói xong, cô đánh lén thế mà coi được?"


Muốn móc mắt cô xuống?


Một tiếng xương nứt mơ hồ vang lên, trong miệng nữ quỷ phát ra tiếng quỷ kêu ghê rợn truyền đến tai dường như muốn chọc thủng màng nhĩ mọi người.


Bùi Diệp lập tức ném thúc quỷ phù ra.


Thúc quỷ phù rất có hiệu quả với quỷ vật, Bùi Diệp thích dùng cái đồ chơi này bắt quỷ nhất.


Lệ quỷ trước mặt lại không giống xưa, thúc quỷ phù vừa dính lên người cô ta đã bị đốt cháy đen, gần như không có tác dụng.


Âm khí quỷ tử nặng hơn lệ quỷ bình thường nhiều.


Bọn nó cướp lấy sinh cơ và oán hận từ mẫu thể chào đời, đặc biệt hung sát.


Bùi Diệp mặt không đổi sắc, vừa đối mặt tiếp đòn công kích của nữ quỷ, vừa một tay bấm quyết, nguyên khí dồi dào đủ cho cô dùng lúc lâu.


Nữ quỷ đỡ trái hở phải mệt mỏi ứng phó, trông khá chật vật.


Sau mấy lần giao thủ, chênh lệch thực lực to lớn đủ khiến nữ quỷ biết mình đá trúng tấm sắt.


Cô ta đẩy Vu Trường Hâm ra, xoay người chạy thẳng vào phòng, định mượn cửa sổ chạy trốn.


Bùi Diệp một tay bấm quyết, ném mười mấy tấm phù chú lắm tiền ra, dán đều bốn phương tám hướng căn phòng.


Quỷ có thể xuyên tường trốn thoát, nhưng bị thiên sư dán phù chú lên, quỷ đụng phải mặt tường không chỉ chạy không thoát còn bị đốt bị thương.


Không trốn khỏi căn phòng, kết giới không đánh tan được, cửa lại có Bùi Diệp trông giữ, hai con ngươi nữ quỷ hóa đỏ đậm, trực tiếp phụ thân Vu Trường Hâm.


Bọn người đạo diễn thấy cảnh này, kinh hãi lùi về sau mấy bước, sợ trở thành đối tượng kế tiếp bị phụ thân.


"Không muốn Vu Trường Hâm chết, mau tránh ra!"


Phù chú thiên sư ngăn cản tà vật, nhưng nhiều cái vô hiệu với người sống.


Mọi người thấy Vu Trường Hâm bị phụ thân làm ra cử động dữ tợn điên cuồng, có bạn diễn lén lấy điện thoại ra quay lại.


Bùi Diệp hỏi ả ta, "Cô là quỷ tử?"


Vu Trường Hâm bị phụ thân lộ biểu tình khác lạ, dữ tợn trên mặt bị khiếp sợ thay thế.


"Cô là quỷ tử, tôi càng không thể bỏ qua. Nếu không cô lẫn vào đám người, tôi muốn bắt cũng khó." Bùi Diệp nói, "Vừa rồi tôi ngửi được mùi xác thối trên người cô, cô không được cung ứng dương khí tuổi thọ, nhục thân không thể duy trì sức sống nên mới toát ra mùi thối?"


Nữ quỷ thấm câu im lặng là vàng.


Cô ta không muốn bị Bùi Diệp đoán trúng tiếp, vuốt quỷ dứt khoát linh hoạt vạch mấy vết máu trên cổ Vu Trường Hâm.


Cảnh sát Đường thấy vậy âm thầm đổ mồ hôi.


Nếu xảy ra nhân mạng thật, tính chất vụ án hoàn toàn khác.


"Mày muốn bức tử người sống này?"


Nữ quỷ thấy Bùi Diệp vẫn dửng dưng, biểu lộ càng dữ tợn hơn.


"Lời này sai rồi, sao tôi bức tử anh ta được? Người muốn giết anh ta là cô kia mà?"


Nữ quỷ nghe đến đó đã rõ không dùng Vu Trường Hâm uy hiếp được.


Cô ta chẳng biết từ đâu móc ra con dao gọt trái cây sáng loáng.


Nữ quỷ thân thủ rất khá, thiên sư bình thường bị cô ta cận thân dùng dao uy hiếp, khả năng bị thương cực cao.


Bình thường thiên sư đối phó yêu ma quỷ quái kĩ năng tuyệt mĩ điêu luyện, nhưng với người sống sức chiến đấu thuộc hàng cặn bã.


Có điều Bùi Diệp là một ngoại lệ.


Muốn đánh tay đôi thật, cô sẽ dốc sức dạy nữ quỷ cái gì gọi là thủ đoạn giết người.


Vu Trường Hâm bị nữ quỷ phụ thân bộc phát khí lực cực lớn, tốc độ nhanh đến nỗi để lại hư ảnh, nhưng Bùi Diệp chẳng hề sợ, một tay bắt được cổ tay hắn bẻ xuống, khuỷu tay đánh thẳng cằm, lực đạo vừa phải, vừa vặn khiến người bị đánh tạm choáng, lại lấy khuỷu tay đánh một cú vào hầu kết.


Nữ quỷ bị cô đánh lăn lộn trên mặt đất hai vòng như quả banh.


Bùi Diệp lại lấy thúc quỷ phù hạn chế hành vi nữ quỷ, bấm quyết, miệng niệm pháp lệnh triệu hoán, động tác trôi chảy liên hoàn.


Pháp lệnh kết thúc, vòng xoáy âm khí hiện trên mặt đất.


Một lần bỡ ngỡ hai hồi quen, pháp lệnh triệu hoán của Bùi Diệp truyền đến Phong Đô, bầy quỷ Phong Đô đã cảm ứng được ngay.


Hắc Bạch vô thường yên lặng bóp gãy bút.


Thôi Giác đang ghi chép tiến trình hội nghị ngẩng đầu nhìn Phong Đô Đại Đế liên tục tăng ca hai mươi ngày không nghỉ một tí.


Chỉ thấy Đại Đế dừng tay lại, đặt báo cáo trên bàn hội nghị.


"Các ngươi họp trước, ta đi một lát sẽ trở lại."


Ngay trước bảy mươi hai ti hóa thành âm khí rời đi.


"... Kẻ dùng triệu hoán pháp lệnh là ai?"


"... Là người quen Đại Đế à?"


"... Hạo Thiên đại đế đích thân tới có cho mặt mũi thế đâu?"


Phong Đô đều biết Đại Đế là tên cuồng công việc, một khi tiến vào trạng thái làm việc, liên tục tăng ca ngày đêm một tháng đều không thở, sét đánh không nghe.


Hiện tại thế nào?


Hắn đã tiếp nhận dương gian triệu hoán hai lần liên tiếp rời đi giữa hội nghị.


Đối với một tên cuồng công việc tăng ca liên tục không sợ đột tử mà nói, gần như không khả thi!


Tuy nó đã xảy ra hết lần này đến lần khác.


Phòng hội nghị tràn ngập mùi hóng chuyện.


Cùng lúc đó Phong Đô Đại Đế từ cửa quỷ triệu hoán hiện thân, xuất hiện trước mặt Bùi Diệp.


"Triệu hoán ta có việc?"


Phong Đô Đại Đế vừa hỏi xong đã nhận rõ tình hình trong phòng.


Hắn không đợi Bùi Diệp mở lời, tỏa hồn liên trong tay áo vọt tới móc nữ quỷ trong thân thể Vu Trường Hâm ra.


"Quỷ tử? Dám xuất hiện trước mặt trẫm, gan to thật!" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play