Editor: Đào Tử


___________________________


"Nghe thật xót xa..."


Thời điểm Ứng Lân chết mới bao nhiêu?


Mẹ ruột lại liên thủ với tình nhân chơi chết con trai?


Đáng sợ cực!


Ứng Lân dùng đôi mắt quỷ đỏ như máu liếc về phía đám Bạch Hiểu Hiểu, lạnh lùng cười nhạo.


"Cô biết tôi được đưa đến bệnh viện, là bác sĩ nào cấp cứu cho tôi không?"


Bạch Hiểu Hiểu biết mới lạ.


Ứng Lân bình tĩnh nói, "Người cấp cứu là cha tôi."


Khi Ứng Lân vừa chào đời, là tự tay ông đón Ứng Lân có mặt trên đời.


Thời điểm Ứng Lân nằm thoi thóp trong phòng cấp cứu, cũng là ông tận mắt nhìn con trai mười sáu tuổi ra đi.


"Mỗi ngày bệnh viện đều có kẻ sinh người tử, cha làm bác sĩ thường thấy sinh tử, ông cũng nói mọi người đều sẽ chết chỉ là chuyện sớm muộn. Ngày đó tôi nằm trên bàn phẫu thuật còn chút hơi tàn, ông lại trong chớp mắt sụp đổ, tôi dường như cảm nhận được sự tuyệt vọng ấy."


Đó là một loại cảm xúc như thủy triều dâng khiến người ta cảm giác nghẹt thở.


Ứng Lân dưới tình huống này trực tiếp hóa thành lệ quỷ.


Về sau hồn phách quanh quẩn tại bệnh viện mười mấy năm, quản lí cô hồn dã quỷ gần đó.


Hắn không biết mình chết thế nào, vì sao chết rồi lại muốn ở lại đây, nhưng hắn biết mình không thể làm chuyện xấu, còn phải ngăn không cho cô hồn dã quỷ làm chuyện xấu ở bệnh viện. Hắn nghĩ là do mình khi còn sống bị chủ nghĩa xã hội cảm hóa học sinh ba tốt, thanh niên năm tốt.


Tận đến khi hắn theo đám nữ sinh phòng 4021 này đến học viện Dụ An, bị kích thích nhớ lại tất cả.


Phòng tối bỗng yên lặng, đám người sống Bạch Hiểu Hiểu không biết mở miệng thế nào, nam quỷ nghe xong cũng im lặng thật lâu.


Hồi lâu, nam quỷ thở dài vỗ vai hắn.


"Anh em à, mày âu cũng là kẻ đáng thương, đáng thương hơn tụi tao nhiều..."


Lúc Ứng Lân rời đi, bao nhiêu người ghen tị cậu đã được tự do, không ngờ chờ đợi hắn là bi kịch từ đầu tới chân.


Trước khi lâm chung còn bị bạo kích tuyệt vọng trở thành lệ quỷ.


Đột nhiên Ứng Lân lại cười lạnh lấy tay hất tay hắn ra.


"Ai nói với mày tao đáng thương?"


Nam quỷ ngượng ngùng nói, "Xin lỗi nha, tao không phải thương hại... Chỉ cảm khái thôi..."


"Cha tao là viện trưởng bệnh viện trung tâm thành phố T, sau khi tao chết đem tinh trùng đông lạnh, cậy nhờ quan hệ tìm phương pháp tìm người đẻ thuê ở nước ngoài sinh ra cặp song sinh cực đáng yêu." Ứng Lân chậc một tiếng, "Có rảnh tự thương lấy mình đi."


Nam quỷ: "..."


Đám người Bạch Hiểu Hiểu: "..."


Ứng Lân cay nghiệt châm chọc, "Khi còn bé bọn nhóc thường được bảo mẫu đưa đến bệnh viện, tao từng thấy vài lần, chỉ có tụi bây chết cô đơn thôi."


Mặc dù hồi còn sống hắn là cẩu độc thân, nhưng chết rồi còn có con được làm cha, bọn chúng siêu đáng yêu thông minh!


Lúc Ứng Lân đi dạo quanh bệnh viện, nhiều lần nghe viện trưởng nổ với người khác nói cặp song sinh trai gái kia thông minh giỏi giang nhường nào, nhà trẻ nhận phiếu bé ngoan, tiểu học nhận học sinh ba tốt, cấp hai cũng là dựa vào bản lĩnh thi đậu trường trung học trọng điểm, đúng là đỡ nhọc lắm.


"Chấp niệm của quỷ chết đói là đồ ăn, ăn sao cũng không thấy no, các người sẽ mãi cảm thấy đói bụng tận đến lúc đầu thai." Ứng Lân cười lạnh đe dọa mấy người Bạch Hiểu Hiểu, "Bây giờ các người đói vài ngày đã không chịu nổi, nghĩ tới chết mấy năm, vài chục năm đều như vậy..."


Nam quỷ vội vàng ngăn Ứng Lân.


"Người anh em à, đừng hù nữa, bọn họ bị mày doạ sợ chực khóc rồi kìa."


Đừng đả kích mấy cô em thế chứ?


"Dọa khóc thì dọa khóc, đâu đòi mạng mà sợ? Mày nhìn chuyện ngu xuẩn bọn họ làm xem, bạn cùng phòng đã nói gần đây có tử kiếp, hết lần này tới lần khác còn chạy đến nhà ma không rõ lai lịch, nhà ma không có quỷ không phải nhà ma?" Ứng Lân nhắc tới đã nổi đoá, mở miệng đả kích có vài câu làm như ăn thịt các người không bằng, đây mà là hù dọa cái gì, "Hơn hai mươi tuổi đầu đi làm chuyện mất não!"


"Ôi -- Bây giờ quan trọng nhất là tìm người cứu bọn họ-- Còn sống nên trân quý mạng, không chết càng tốt-- "


Nếu chết ở chỗ này, quỷ hồn sẽ bị nô dịch, bắt ép làm việc khiêu vũ bán dâm.


Bọn người Bạch Hiểu Hiểu hối hận phát điên.


Ứng Lân nói, "Bạn cùng phòng của họ mau đến thôi."


Nam quỷ hỏi, "Mau là bao lâu?"


Vừa dứt lời, bọn họ nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa, trước cửa xuất hiện một con quỷ cháy xém gầy còm.


"Giờ mọi người có thể ra rồi."


Nam quỷ: "? ? ?"


Nhanh dữ cha nội?


Thời gian phải quay lại nửa giờ trước.


Bùi Diệp uy hiếp nữ quỷ nhân viên nhà ma mang cô đến gặp người quản lí.


Tưởng rằng bọn quản lí bên chỗ phòng tối, nửa đường mới biết mấy con quỷ kia đang chiêu đãi khách quý xem quỷ vũ nương khiêu vũ.


"Khách quý? Khách quý như nào?"


Nữ quỷ nói, "Nghe nói là Âm sai, đại quan bên Phong Đô. Bây giờ làm gì cũng phải tạo quan hệ..."


Nếu cần những nữ quỷ bị ép nô dịch khiêu vũ ở học viện Dụ An cũng có thể dâng cho quan lớn.


"Âm sai... Phong Đô?"


"Đúng vậy!" Nữ quỷ gật đầu, "Các thầy và huấn luyện viên đều muốn kiếp sau đầu thai thành người trong sạch đại phú đại quý, vừa sinh ra đã làm phú nhị đại. Nên hằng năm phần lớn tiền nhà ma kiếm được từ người sống và từ quỷ kiếm được đều đem hối lộ âm sai."


Bùi Diệp càng nghe sắc mặt càng lạnh.


Nữ quỷ mang Bùi Diệp đi lối đi nhân viên, lén nhìn trộm vũ trường chiêu đãi khách.


Bùi Diệp nhìn sơ qua, trong đại sảnh có hơn bốn trăm chỗ ngồi đã ngồi đầy một nửa.


"Sao nhiều người sống thế?"


Nữ quỷ giải thích, "Dạo trước tiền kiếm được ít lắm, sau này học được trên mạng mấy cái quảng cáo marketing rồi kí hợp đồng với công ty du lịch nên mỗi ngày đều có hơn trăm du khách đến. Nếu vào mùa du lịch việc làm ăn càng tốt hơn. Cô nhìn mấy người ngồi ở hàng ghế thứ nhất kìa..."


Bùi Diệp trốn ở góc vắng người dò xét bên kia, có mấy tên ngồi ở hàng ghế thứ nhất.


Năm tên đàn ông mặc âu phục mang giày da say sưa xem vũ nương khiêu vũ, thi thoảng cúi đầu thì thầm với người kế bên mang đậm phong thái người thành đạt.


Không biết còn tưởng là lãnh đạo phái trên xuống tuần sát.


Bùi Diệp lập tức chú ý đến trong số bọn chúng có một tên mặc áo bào đen mang khí tức tỏa hồn liên quen thuộc...


Bọn lão quỷ âu phục giày da của học viện Dụ An đang vây quanh nịnh hót y.


"Cô xác định... Đây là Âm sai?"


Nữ quỷ sợ hãi gật đầu, "Khẳng định là Âm sai, có thể câu hồn mà lị... Có lẽ không phải Âm sai tốt lành gì..."


Bùi Diệp cười nhạo nói, "Âm sai đứng đắn người ta muốn đầu thai tốt phải liều mạng làm việc dở chết dở sống, tám chín phần còn giật không được, may lắm là vào gia đình trung lưu khá giả. Giáo viên học viện các người ngây thơ ghê, tin hối lộ âm sai là kiếp sau đầu thai thành phú nhị đại?"


Tên âm sai này tuyệt đối là hàng pha kè!


Bùi Diệp nguy hiểm nheo mắt, cảm khái vận khí mình tốt.


Thiên sư liên minh và Phong Đô đều vì chuyện âm sai giả loay hoay sứt đầu mẻ trán nào ngờ lại để mình gặp phải.


Cơ hội trời cho!


"Cô định xử lí thế nào?"


Bùi Diệp cầm chồng phù chú dày cộm trong túi.


"Đương nhiên là ---- ---- một mẻ hốt gọn!"


Vừa nói xong, hàng trăm tấm phù chú toàn bộ xuất ra hóa thành hàng trăm tia sáng đánh thẳng vào bọn quỷ.


Bùi Diệp nhấc đôi chân dài đá tung cửa lớn, động tĩnh lớn hấp dẫn tầm mắt đám du khách.


"Cảnh sát đây, có quần chúng báo cáo các người kinh doanh phi pháp không có chứng chỉ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play