Editor: Towf

Beta-er: Chang

Sau khi đảm bảo rằng Hà Thi Vân đã được cảnh sát bảo hộ, Thiệu Hi lại đi tới nhà của Chu Thiến, cô gái còn lại trong ba người. Khác với ba cô gái còn lại, cô ấy không phải người ở đây, nhưng mà tốt nghiệp đại học xong cũng ở lại thành phố S để làm việc, thuê một căn nhà hai phòng ngủ rồi ở với bạn cùng phòng.

Thiệu Hi tới nhanh hơn cảnh sát một bước, cho nên người mở cửa cho cô là bạn cùng phòng của Chu Thiến. Chu Thiến cũng không ở nhà, nói là ngày hôm qua đã đi du lịch.

"Du lịch? Cô ấy có nói là đi đâu không?"

"Thành phố Y, nói là đi bốn năm ngày gì đó."

"Cô ấy đi một mình hay đi với bạn vậy?"

Bạn cùng phòng lắc đầu, "Cái này thì cô ấy không nói, nhưng cảm giác đi rất vội, như là có kế hoạch đột xuất vậy."

So với đi du lịch thì càng giống như đang trốn tránh cái gì hơn.

"Gần đây Chu Thiến có nói với cô chuyện cô ấy bị người khác uy hiếp, theo dõi không?"

"Cô ấy bị uy hiếp với theo dõi sao?! Chuyện này tôi thật sự không biết, nhưng hai tuần này cô ấy có hơi căng thẳng, tôi cứ nghĩ là do công việc mệt quá nên cô ấy mới bị vậy thôi."

Xem ra việc này ba người các cô ấy cùng thống nhất với nhau không nói cho người khác biết, quả nhiên vẫn có gì đó khác thường.

Bạn cùng phòng nghe được ý tứ của Thiệu Hi, chắc chắn là đã có chuyện gì không hay xảy ra, không khỏi lo lắng đứng lên: "Vậy Chu Thiến không bị sao chứ?"

"Cô thử xem có thể liên lạc được với cô ấy hay không?"

"Được được." Bạn cùng phòng nhanh chóng đi lấy điện thoại ra, vừa đi vừa gọi, đi tới cửa, ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Hi, vẻ mặt khẩn trương, "Cô ấy, cô ấy tắt máy."

"Không cần lo lắng quá đâu." Thiệu Hi thoáng trấn an một chút, "Lát nữa sẽ có cảnh sát đến, cô cứ nói với bọn họ như những gì đã nói với tôi là được rồi."

Tắt máy có mấy khả năng, đầu tiên là điện thoại hết pin, thứ hai là Chu Thiến không muốn bị người khác tìm thấy mình, thứ ba là, có người tắt máy của cô ấy.

Vừa trở lại xe, điện thoại liền vang lên, Thiệu Hi nhìn lướt qua màn hình cũng không vội nghe máy, mà tìm tìm ở trong túi ra một hộp kẹo bạc hà, nhét hai viên vào miệng, lúc này cô mới không nhanh không chậm mà nghe máy.

"Nghĩ kĩ chưa?"

Đầu kia điện thoại trầm mặc một lát, hiển nhiên còn có chút băn khoăn.

Giọng nói của Hà Thi Vân chậm rãi truyền tới, "Ngày đó lúc xuống núi, có xảy ra tranh chấp."

"Ai với ai?"

"Chu Thiến, Tôn Hiểu Hiểu và La Dương."

"Tiếp tục đi."

"Lúc đụng độ qua lại, Chu Thiến không cẩn thận đẩy La Dương một chút, dưới chân cô ấy lại trơn nên bị trượt rồi mới ngã xuống núi." Lúc này Hà Thi Vân còn không quên biện giải một phen: "Thật sự là lúc đó chúng tôi không nghĩ chuyện sẽ biến thành như vậy, ba người chúng tôi đều rất lo sợ, không dám nói thật, cho nên mới cùng nhau che giấu chuyện này."

A... Quả nhiên là thế, chuyện cho tới bây giờ, Thiệu Hi cũng không muốn đánh giá gì nhiều, cô đổi đề tài, "Chu Thiến có nói với cô chuyện cô ấy đi du lịch đâu không?"

Câu hỏi này có chút đột ngột, Hà Thi Vân ở đầu bên kia điện thoại khó tránh khỏi sửng sốt một chút, "Không có, cô ấy không ở nhà sao?!" Giây tiếp theo liền nghĩ tới chuyện không may, "Thiệu tiểu thư, không phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì chứ?"

"Còn chưa biết." Thiệu Hi thay đổi đề tài lần thứ hai, "Trừ ba mẹ La Dương ra thì còn ai tương đối thân thiết với cô ấy không?"

"Bạn tương đối thân thiết giống như cô nói thì cũng chỉ có ba chúng tôi, à, bỗng nhiên tôi nhớ hồi ấy cô ấy cũng có một người bạn trai."

Bạn trai? Lại xuất hiện thêm một nhân vật mới, "Tên của anh ta là gì?"

"Không biết, chúng tôi đều chưa gặp qua, bọn họ yêu xa."

Tạm thời không có gì để hỏi nữa, Thiệu Hi liền kết thúc cuộc trò chuyện, cất điện thoại, cô cũng không vội vàng đi ngay, mà đứng ở cửa tiểu khu chờ.

Cho dù không muốn chú ý đến thế nào, nhưng do là thói quen nghề nghiệp, Phó Đình Sinh liếc mắt một cái lại nhận ra chiếc xe đang dừng ở phía trước kia.

Tuy rằng biết cô không đến mức gây cản trở quá trình điều tra, nhưng đến cùng cũng không cần cô liên luỵ vào, lần trước đã không nên, lần này càng không nên.

Huống chi, hành vi của cô còn khiến người khác không tài nào hiểu được, cũng không kiểm soát được.

Phó Đình Sinh hơi có chút đau đầu, vừa rồi anh không nên mềm lòng mà tiết lộ mấy chi tiết trong vụ án cho cô, cô đã lún sâu quá rồi, nên bây giờ anh không nên đi qua.

Dường như cùng lúc đó, Thiệu Hi cũng nhìn vào kính chiếu hậu mà thấy được xe cảnh sát chậm rãi đi tới, cô đưa tay vươn ra ngoài cửa sổ xe, khẽ vẫy vẫy tay, giống như đang khoe mình lại chiếm ưu thế.

Hành vi vô cùng ngây thơ lại khiến tâm tình cô trở nên cực tốt.

Cho dù từ khoảng cách quá xa thấy không rõ, nhưng cô cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm lúc này của anh, nhíu mày lại, nhếch môi, đây là những đặc điểm thường xuyên xuất hiện trên mặt anh nhất, cũng là những đặc điểm mà cô thấy hài lòng nhất.

Thiệu Hi cũng biết có chừng có mực, bị chán ghét thì không tốt lắm cho nên cô rụt tay về khởi động xe, rời khỏi nơi này.

Mấy tiếng sau, cô thông qua con đường của chính mình mà điều tra được chút tin tức. Đúng thật là hôm qua Chu Thiến có mua vé xe lửa tới thành phố Y, vào lúc sáng sớm 8 giờ 27 phút, nhưng mà thậm chí cô ấy còn không tới ga, cũng không có ghi chép gì cho thấy cô ấy đã rời thành phố S cả. Nói cách khác, rất có khả năng cô ấy vẫn còn ở trong thành phố này, sống chết thì không rõ.

Lúc đến giờ ăn cơm chiều, Thiệu Hi tùy tiện tìm một quán để ăn, trong lúc chờ đồ ăn ra, cô nghĩ rồi sắp xếp lại thời gian một chút. Hai tuần gần đây, ba người các cô ấy bắt đầu nhận được thư đe dọa, mỗi người ba phong. Theo lời Hà Thi Vân, lần cuối cùng cô ấy thấy Tôn Hiểu Hiểu và Chu Thiến là ba ngày trước, cũng chính là một ngày sau khi cô ấy bị người ta xô ngã xuống đường. Các cô ấy cùng nhau ăn cơm trưa tại một quán ăn, sau đó quyết định tìm thám tử. Khi trở về nhà, ba người đều nhận được phong thư thứ ba, nội dung thì đều giống nhau.

"Báo ứng của mày sắp tới rồi."

Giống như là cảnh bảo trước về những chuyện không may lại bắt đầu xảy ra.

Đêm qua Tôn Hiểu Hiểu chết vì ngộ độc tại nhà lúc hơn 11 giờ, mãi cho tới buổi sáng hôm nay mẹ của cô ấy đến nhà rồi mới phát hiện ra thi thể.

Chu Thiến đã rời khỏi nhà mình vào hơn 7 giờ sáng ngày hôm qua, sau khi mất tích, trước mắt thì đã không liên lạc được quá 24 tiếng, xác suất cô ấy còn sống càng ngày càng thấp.

Mà nếu năm đó, ở trong câu chuyện này Hà Thi Vân sắm vai một nhân chứng rồi giấu diếm vụ việc, sẽ không có gì ngạc nhiên nếu cô ấy bị đẩy vào đường cùng. Hiện tại cô ấy đã được cảnh sát bảo vệ, người kia có thể làm gì nữa đây? Tiếp tục thực hiện kế hoạch báo thù sao?

Đúng lúc này, lịch sử cuộc trò chuyện được ghi lại ngày hôm qua của Chu Thiến gửi tới máy Thiệu Hi, có một dãy số khiến cho cô chú ý.

Sáng hôm qua lúc 7 giờ 18 phút Chu Thiến có nhận cuộc điện thoại này, trò chuyện đúng 3 phút 41 giây, vừa vặn không bao lâu sau cô ấy ra ngoài.

Mà dãy số này được đăng ký dưới danh nghĩa của một người đàn ông tên Vương Viễn Chinh, 26 tuổi, liệu người đó có phải là bạn trai yêu xa của La Dương trong lời Hà Thi Vân không?

Thiệu Hi suy tư nên tuỳ ý lục danh bạ điện thoại, theo bản năng, ngón tay cô dừng một chút, vừa đúng lúc dừng ở một cái tên.

Phó Đình Sinh.

Không biết anh đã điều tra được chút tin tức gì chưa.

Có vài thứ tự cô làm thì rất khó tra ra, nếu...

Nội tâm Thiệu Hi giãy giụa xem có nên mặt dày gọi qua hay không, cùng lúc đó cô kích động vì tên của Phó Đình Sinh đã xuất hiện trên màn hình máy mình.

Quá bất ngờ và trùng hợp như thế khiến cho cô sửng sốt chừng hai giây mới ý thức được đây không là ảo giác.

"Phó Đình Sinh?" Sau khi nghe máy, Thiệu Hi mở miệng trước anh một bước, gọi xong cô thầm nghĩ, hình như đây là lần đầu tiên cô gọi đầy đủ họ tên của anh.

"Là tôi." Giọng nói thanh lãnh của Phó Đình Sinh truyền tới, "Thiệu tiểu thư, tôi muốn xác nhận với cô một chuyện, sáng nay 9 giờ 45 phút đến 11 giờ Hà Thi Vân có ở cùng với cô phải không?"

"Đúng vậy, chúng tôi gặp nhau ở quán cà phê, sau đó tôi lái xe đưa cô ấy về nhà." Thiệu Hi ý thức được vấn đề, "Sao anh lại muốn xác nhận chuyện này?"

"Có một vụ nổ tại nhà kho bỏ hoang vào lúc 10 giờ, người chết là một nam một nữ."

"Người nữ là Chu Thiến?"

"Đúng, người nam là bạn trai cũ của La Dương, Vương Viễn Chinh."

Thiệu Hi ngẩn ra, nhân vậy vừa mới xuất hiện... Đã chết?

"Nguyên nhân của vụ nổ là gì?"

"Là do thuốc nổ tự chế được cài hẹn giờ, ở trong phòng của Vương Viễn Chinh thuê chúng tôi có tìm được nguyên liệu để chế tạo ra thuốc nổ và cả đồ để nguỵ trang thư đe doạ nữa." Phó Đình Sinh dừng lại một chút, "Còn phát hiện ra thư thú tội ở trên máy tính của anh ta."

Không chấp nhận được bạn gái của mình tử vong ngoài ý muốn nên Vương Viễn Chinh bắt đầu điều tra lại chuyện của ba năm trước, mãi đến gần đây anh ta biết được chân tướng năm đó. Hai tháng trước, anh ta từ thành phố T đi tới thành phố S, bắt đầu kế hoạch của mình. Thật ra ngay từ đầu anh ta cũng không muốn giết các cô ấy, chỉ nghĩ muốn đe dọa để các cô ấy thú tội. Nhưng anh ta phát hiện các cô ấy cũng không muốn nhận tội, vì thế, anh ta hạ độc vào sữa của Tôn Hiểu Hiểu, sáng hôm nay gọi điện thoại cho Chu Thiến, giả làm Hà Thi Vân, dụ dỗ cô ấy đến nhà xưởng rồi cho nổ quả bom.

Kết thúc trò chuyện, sau đó không lâu Thiệu Hi nhận được tin nhắn thông báo tiền đã được gửi đến tài khoản, là thù lao.

Cô đặt điện thoại xuống, búng tay một cái, "Phục vụ, thanh toán."

May là hôm nay cô không uống rượu.

***

Thiệu Hi lái xe trên đường cao tốc, lúc này đã gần 10 giờ đêm, trên đường đương nhiên không có xe, cô hạ cửa kính xe bên cạnh mình ra, hưởng thụ gió đêm ở trên đường cao tốc.

Không tới vài phút sau, cô liền nhìn thấy mục tiêu, cô lại tăng tốc thêm, rất nhanh liền kéo gần khoảng cách với chiếc xe đó, cô tắt đèn xe xem như là một lời chào hỏi, hiển nhiên chiếc xe màu đỏ kia cũng phát hiện ra cô, nó càng tăng tốc, nhưng vẫn như cũ không cắt đuôi được.

Xe nhanh chóng vượt qua đèn đường, mặt Thiệu Hi tối sầm, ý cười nhạt trên mặt của cô đã chậm rãi biến mất, cô nắm chặt tay lái, thay đổi làn xe mà đi song song cùng xe màu đỏ.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía bên trái, cách cửa kính xe nhìn không rõ mặt nhưng cô có thể xác nhận đối phương đã thấy cô, hơn nữa biểu cảm nhất định rất khó coi.

Xe màu đỏ muốn tăng tốc, căn bản Thiệu Hi không cho đối phương cơ hội, cô đánh tay lái hướng tới gần, đối phương lái sang trái, cô lại lái tới sát hơn, cứ như vậy từng bước một đem màu đỏ xe bức đến tận bên cạnh.

Không còn đường nào để thoát.

Đối phương muốn tiến về phía trước, Thiệu Hi còn ra tay ác hơn, hai xe đều chạy với tốc độ cao, hậu quả khi va chạm thì không thể đoán được, nhưng dưới tình huống cô bất chấp mà liều lĩnh như vậy, cuối cùng chiếc xe đỏ buộc phải dừng lại.

Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt phẫn nộ, "Cô muốn làm gì?!"

Một tay Thiệu Hi chống ở trên tay lái, nghiêng người ung dung nhìn về phía đối phương, giọng nói ở trong bóng đêm phá lệ lành lạnh, "Hà tiểu thư, thật trùng hợp nha, cô cũng không ngủ được nên ra ngoài hóng gió sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play