Hạ vương nhìn khóe môi nàng khẽ dương lên một hình vòng cung, sự áy náy đối với nàng dưới gốc cây phượng hoàng liền mỏng đi phân nửa, vốn định mắng nàng cho bỏ tức nhưng lời nói đã chực ra khỏi miệng lại đột nhiên nuốt về, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn nàng: “Trên người ngươi lúc nào cũng mang cái thứ đồ chọc phá thiên hạ thế này sao?”
Trong lòng hắn rõ ràng còn giận, lời vừa ra khỏi miệng, lại nhớ tới tình huống mới vừa rồi, khóe miệng giật giật, kiềm không được cuối cùng bật cười.
Kiều Sở cắn một miếng táo xong mới nói: “Ta ăn đây, người đừng giận nữa, không phải muốn chọc phá ngươi tìm niềm vui đâu, cái này là thứ ta rất thích ăn, ta cảm thấy nó rất ngon mới đem mời ngươi đó”
Hạ vương ngập ngừng, lại nhìn nàng một lát, từ trong ngực áo lấy ra một chiếc khăn tay, đem quả táo phun ra, vẻ mặt chán ghét: “Thứ này ngọt tới mức khó chịu, ai mà thích ăn!”
“Cũng bởi vì là nó rất ngọt………”
“Gia, đã đến nơi rồi.”
Thanh âm nữ tử đột ngột bị lời của gã sai vặt cắt ngang, không hiểu tại sao lại khiến Hạ vương trong lòng rầu rĩ.

Rèm xe bị người vén ra, bên ngoài xe ngựa, gã sai vặt cung kính khom lưng cúi người xuống làm bệ đỡ.

Hạ vương nhíu nhíu mày, cầm vạt áo, hung hăng dẫm nát lưng gã sai vặt bước xuống xe.
Kiều Sở hơi hơi nhíu mi, ở Vân thương đại lục, địa vị nô bộc quả thật rất thấp, cái này ở Bắc địa nhìn mãi cũng quen mắt.

Nàng thật có chút may mắn mình ở Bắc địa không có địa vị gì, vô phúc hưởng thụ cái loại đối đãi này.
Nàng thăm dò bên ngoài, vốn định nhảy xuống xe ngựa, nhưng nhìn xuống lại thấy gầm xe cách mặt đất khá cao, nàng do dự một chút, nói với gã sai vặt kia: “Tiểu huynh đệ, ngươi có thể đỡ ta xuống không?”
Hạ vương đã bước gần tới cửa vương phủ, nghe nàng nói lập tức quay đầu lại, cau mày nói: “Kiều Sở, ngươi muốn làm cái gì!”
Gã sai vặt run rẩy vội nói: “Cô nương, người giẫm lên tiểu nhân mà bước xuống là được.”
Kiều Sở lắc đầu: “Ngươi đỡ ta là được rồi”
Hạ vương rủa thầm một tiếng, quay lại xe ngựa, không nói một lời đưa tay cho nàng.
Kiều Sở cười, vịn lấy cánh tay nam tử, nhảy xuống xe ngựa.
Không ngờ bàn tay nắm trong trong tay hắn lại không mềm mại giống như trong tưởng tượng, Hạ vương ngẩn ra, ánh mắt quét tới bàn tay của Kiều Sở, nhìn thấy tay nàng mặc dù nhỏ bé trắng sáng tinh tế, nhưng mu bàn tay nổi lên những vết chai sạm, hắn không khỏi liếc mắt nhìn y phục của nàng một cái.

Hai người mặc dù thân phận cao thấp cách biệt, nhưng không cách đến mức quá xa, vậy mà ăn mặc chi phí lại khác nhau một trời một vực, phút chốc, trong lòng hắn nổi lên một chút tư vị khó nói rõ, cất tiếng hỏi: “:úc ở nhà ngươi không thường xuyên đi xe ngựa sao?”
Kiều Sở biết ý hắn ám chỉ nàng không hiểu lễ nghĩa, trả lời: “Cửu gia, ngài đừng nói những lời khó nghe như vậy.

Cửu gia nếu chịu khổ chịu tội, hoàng thượng và hoàng phi biết tất sẽ đau lòng, nhưng thân làm nô tài cũng là do cha mẹ sinh ra, cha mẹ họ nhìn thấy con mình chịu khổ cũng sẽ đau lòng, vương hầu tương tương, trữ hữu chủng hồ, bọn họ chính là sinh ra số mệnh không được tốt mà thôi.”
Nàng lại đoan đoan chính chính hành lễ với hắn: “Cám ơn ngài đã đưa ta về, tự ta có thể đến hỏi người gác cửa, không dám tốn thêm thời gian của ngài nữa.”
Hạ vương thâm trầm nhìn nàng một lúc, mới “Ừm” một tiếng.
Nàng lại nghĩ tới cái gì, liền lên tiếng gọi nam nhân vừa mới quay người đi: “Cửu gia…”
Không ngờ hắn rất lanh lẹ, nháy mắt cái đã quay lại chỗ nàng.
Nàng cầm lấy áo khoác, đưa trả lại cho hắn.
Thần sắc Hạ vương có chút không vui: “Đồ bổn vương đã đem tặng tuyệt đối sẽ không lấy về.”
Nàng ngẩn ra, đành phải nói một câu cám ơn, sau đó mới xoay người đi.
Vài gã sai vặt hầu hạ Hạ vương bước lên xe, khi rèm trướng hạ xuống, chỉ thấy khuỷa tay hắn chống lên án, ngắm nghía hà bao trong tay, mặt mày thâm trầm.
*****
Duệ vương phủ.
Kiều Sở nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, đêm đen.

Đợi qua vài canh giờ mà Duệ vương vẫn chưa về, Phương Minh đã vào cung, mà Tứ Đại Mỹ Nhân cũng không có ở trong phủ.
Đem nàng vào đây chính là Bích Thủy.

Bích Thủy nói cho nàng biết, Mỹ Nhân tối hôm qua tỉnh lại, Duệ vương thấy nàng đã ổn, liền sai Phương tổng quản đưa nàng và Tứ Đại qua phủ thái tử.
Kiều Sở thoáng nghĩ, hẳn các nàng qua đó đúng lúc nàng và Kiều Hàm đã ra ngoài cho nên không chạm mặt, đêm nay trở về là có thể gặp rồi, nghĩ tới đó trong lòng thấy vui vui.
Bích Thủy sau khi hỏi lý do nàng đến thì không nói gì nữa, xem ra người ở trong cung đã tới đây thông báo chuyện Duệ vương bị thương rồi.
Sau khi Bích Thủy lui xuống nàng vẫn một mực ngồi chờ tới tận bây giờ.

Bỗng nghe có tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang.
Nàng tưởng là Duệ vương về nhưng không phải, là Bích Thủy dẫn theo một thiếu niên bước vào.

Người này gầy gò tuấn tú, môi hồng răng trắng, chính là thư đồng của thái tử, Phương Kính.
Tối hôm qua là hắn dẫn nàng và Kiều Hàm đến cây liễu ven hồ.

Một đường tuy bọn họ nói chuyện với nhau rất ít, nhưng nam tử này lại cho nàng cảm giác hắn là một người tính tình trầm ổn, khéo léo linh hoạt, không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, nho nhã lễ độ.
Phương Kính nhìn thấy nàng liền thi lễ, cười nói: “Cũng đã tới giờ cơm tối, Phương Kính phụng mệnh điện hạ đến tiếp đón công chúa hồi phủ.”
Thái tử.

Nàng ngẩn ra nói: “Làm phiền công tử, có điều ta muốn đợi Duệ vương trở về đã.”
Phương Kính đắn đo: “Công chúa, sắc trời đã tối rồi, Duệ vương rất có thể sẽ ở lại trong cung tối nay, công chúa trước khi xuất giá phải ở lại phủ thái tử là ý chỉ của hoàng thượng, lúc này không về chỉ sợ là……”
Nàng không còn cách nào khác đành phải thuận theo, nói với Bích Thủy: “Bích Thủy cô nương, khi nào Bát gia về phiền phái người gửi đến phủ thái tử báo cho Kiều Sở một tiếng thương thế của hắn thế nào được không”
Bích Thủy liếc mắt nhìn nàng một cái, gật đầu.
*****
Phủ thái tử.
Yến tiệc đón gió tẩy trần ở phủ thái tử đêm qua, người tham dự không cũng không nhiều, chỉ có vợ chồng thái tử, vợ chồng Kiều Hàm cùng với nàng mà thôi.

Trên bàn tiệc là đủ các loại cao lương mỹ vị vừa trân quý vừa lạ mắt.

Một gã sai vặt đứng một bên hầu hạ thức ăn.

Nàng đã dặn Tứ Đại và Mỹ Nhân không cần đi theo, để cho Tứ Đại ở lại trong phòng giúp Mỹ Nhân ăn cơm.
Kiều Mi thay mọi người rót rượu, đột nhiên đứng lên nhìn nàng nói: “Tam muội, chén rượu này tỷ tỷ mời muội tạ tội, thủ cung sa là một chuyện, còn có hiểu nhầm lúc ở Bắc địa, khiến cho muội muội phải chịu vất vả.”
Nàng trong lòng oán thầm vài câu, trên mặt lại mỉm cười nói: “Tỷ tỷ chớ bận lòng”
Uống hết chén rượu, lại rõ ràng nhìn đến Kiều Mi thâm trầm nhìn nàng.
Nàng không quan tâm tới, chỉ âm thầm nhìn thái tử ngồi ở ghế chủ tọa một cái.

Nàng biết thương thế của hắn không nặng bằng Duệ vương, nhưng cũng không nhẹ, vài lần muốn hỏi thăm, cuối cùng vẫn là áp chế đi.

Tình cảnh không thích hợp, huống hồ, nàng đối với hắn vẫn không rõ cảm giác của mình là thế nào…….
Thái tử cũng không nói nhiều, môi mím lại mỉm cười, tựa như một nam tử điềm tĩnh nhìn thê tử cùng tỷ muội nhàn thoại việc nhà.
Chỉ có điều, vài lần hắn đứng lên, tự mình gắp thức ăn cho nàng và Kiều Hàm.

Thời điểm gắp thức ăn bỏ vào trong chén của nàng, đuôi mắt hắn bất động thanh sắc xẹt qua nàng.
*****
Duệ vương phủ.
Bích Thủy thu lại ấm trà và tách trà mà Kiều Sở vừa dùng, lúc bưng khay trà xuyên qua đình viện, nhìn thấy Phương Minh, Cảnh Thanhvà Cảnh Bình đang dìu Duệ vương đi tới.
Tay nàng run lên, vừa mừng vừa sợ:”Gia, thương thế ngài thế nào rồi?”
Duệ vương lại liếc mắt nhìn khay trà trên tay nàng, hơi trầm ngâm hỏi: “Có ai tới sao?”
Bích Thủy ngẩn ra, nàng ở Duệ vương phủ địa vị cũng cao, vốn việc này không cần nàng phải làm, có điều cũng chỉ dừng lại ở địa vị một tỳ nữ.

Lúc này, nàng ôn nhu đáp: “Không có ai tới, là nô tỳ cất nhắc gia không chừng sắp về nên tính chuẩn bị chút nước trà.”
Duệ vương nhàn nhạt “ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa.
*****
Đêm, phủ thái tử, khách phòng.
Hơi nóng bốc lên trên cao, Kiều Sở ngụp cả mình vào bồn tắm, miệng vết thương trên vai mặc dù đã được thái y trong cung bôi thuốc, nhưng lúc này vẫn rất đau.
Trong thầm nghĩ, nàng có thể thông cảm được việc thái tử không thể giúp nàng tránh một kiếm kia, nàng bất quá là thay hắn nhợt nhạt đỡ một nhát kiếm, vết thương không quá nặng mà đã đau tới mức nhập tâm bể.

Nếu lúc ấy thái tử thay nàng chống đỡ, theo hướng kiếm khi ấy, chính là nhắm vào ngực hắn.

Cũng may là người nọ đã xuất hiện…….
Não của nàng giờ đổ đầy hồ dán, mù mịt chẳng biết phải làm gì mới phải.

Khi đó, cấp bách bất đắc dĩ mới gả cho Duệ vương, hiện tại nàng đã “tìm được” thái tử rồi, chuyện hôn sự này phải làm sao bây giờ? Ba ngày, đã qua một ngày, chỉ còn lại hai ngày.

Chuyện của mẫu thân nàng, nàng nên cầu cứu ai đây? Nàng không rõ dụng tâm của Duệ vương đối với nàng, cũng không thể hiểu được tâm tư của thái tử.
Trong lòng nàng buồn rầu, hung hăng phát vào trong nước mấy cái, thủy hoa văng tung tóe lên mặt nàng.

Nàng thở dài, thình lình nghe sau bức bình phong ngoài cửa truyền đến một tiếng vang.
Có người đẩy cửa bước vào.
Nàng cả kinh, chợt nghĩ đến điều gì đó, nhàn nhạt nói: “Nhị tỷ, đến tìm ta sao, đợi ta tắm rửa xong hẵng nói”
Ở Bắc địa đã nhiều năm, ăn ngủ gì cũng đều làm trong lều, nàng thật đã quên mất cái thói quen cài then chốt cửa ở thế giới hiện đại.

Hôm qua cũng vậy, mà hôm nay cũng vậy, nàng thấp giọng rủa mình.
Kiều Mi ở phía sau lưng lại không có lên tiếng, tiếng bước chân chậm rãi chuyển qua bức bình phong.
Nàng cúi đầu cười: “Tỷ tỷ là tới đây là muốn hỏi chuyện bọn ta đêm qua tại sao lại ở cây liễu ven hồ sao?”
Kiều Mi vẫn như trước không lên tiếng, một giọt nước đột nhiên rớt trên đỉnh đầu nàng, bọt nước dọc theo cái trán, chậm rãi trợt đến trên môi nàng.
Nàng hơi ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bàn tay cầm lấy bố khăn giơ cao trên đỉnh đầu mình.
Nàng bông đùa: “Tỷ tỷ muốn lau người giúp ta? Vậy ta đây mà từ chối thì hẳn là quá bất kính rồi.”
“Tốt”
Tiếng nói trầm thấp vang lên sau lưng, cả người nàng run lên, một bàn tay to lớn đã duỗi ra phía trước người nàng, thật mạnh nắm lấy một bên gò bồng đào của nàng.

( Ba…ba trấm =_= )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play