“Đại để Duệ vương vốn tưởng rằng, một công cứu giá lần này sẽ khiến hoàng thượng thêm kiên định giao binh phù cho hắn, nhưng nào ngờ cơ sở ngầm lại trở thành nhược điểm lớn nhất của hắn”, Vương Mãng thở dài: “Mọi người ai cũng nói Duệ vương vô hại, khiến cho điện hạ mất đi đề phòng.”
“Ta lúc trước cũng đã xem nhầm, vị bát đệ này của ta, ẩn nhẫn nhiều năm, hôm nay tranh đoạt ” Thái tử khẽ nhắm mắt lại, lông mi như cánh bướm lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đêm hôm qua tuyết rơi, hôm nay lại xảy ra chuyện lớn.
Tào, Vương hai người hiểu được, hôm nay tranh đoạt là có ý tứ gì, thân thể hoàng đế không tốt, vừa vặn Tây hạ phát động trận chiến ở Hàm Dương, Hàm Dương lại là quê hương thân mẫu quá cố của Duệ vương, đó là một cơ hội tốt cho hắn.
Nếu Duệ vương năm xưa đã bộc lộ tài năng, thái tử rất có thể phải giết hắn.

Hoàng đế yêu thương con mình, nhưng chung quy vẫn yêu thương nhất là thái tử.
“Nhưng ta có thể nào lại không đề phòng? Lang Lâm Linh, nữ nhân đó tài trí không hề đơn giản, nữ nhân như vậy lại có thể yêu một nam nhân tầm thường được sao?”
Nói xong một câu, nam tử áo trắng đã bước ra khỏi cửa cung.
Vương Mãng cầm vạt áo đuổi theo sát phía sau.
Phía trước, đó là cửa Kim Loan điện.
Tào Chiêu Nam đi ở phía sau, chăm chú nhìn sàn nhà bằng ngọc thạch, tình cảnh ba người vừa rồi bên trong hoa viên ngắm cảnh hiện tại không còn sót chút tàn dư, giống như chưa từng xảy ra.
Khóe môi hắn nhếch lên, lần này đúng là nhất tiễn song điêu.

Thái tử đã không cần để ý tới Hiền vương làm gì nữa, còn Duệ vương thì lại bắt đầu vấp váp khó khăn.
Vốn nếu binh phù rơi vào tay Duệ vương thì tương lai sẽ thành thế nhị hổ.

Nhưng sau khi hoàng đế đưa Duệ vương vào Đức Chính điện ước chừng qua một chén trà nhỏ, thái tử cũng đi vào, trong lúc nói chuyện cố ý “nhắc nhở” hoàng đế chuyện Duệ vương ở phủ thái tử có phái cơ sở ngầm, chuyện binh phù vì thế mới thay đổi.

Duệ vương thông minh trái lại đã phạm sai lầm…
Mạc Tồn Phong___ hắn thoáng nhìn ra mái đình phía xa xa, nghĩ tới vị đại thái giám kia.

Hai người từ lúc tiến cung, người kia liền chưa bao giờ tuân phục hắn.
Ở trong cung này, vương quyền, hậu cung, kể cả nô tài cũng đều ta đấu ngươi đấu.

Nô tài như bọn hắn đều ghi nhớ một điều, nhất định phải chọn được chủ tử ở ngôi cao nhất thiên hạ.

Hắn thì đã có thái tử, còn Mạc Tồn Phong thì đang gấp rút tìm chỗ nương tựa mới, giống như vẫn không chịu khuất phục dưới trướng hắn.
Theo cục diện bây giờ, tân quân lâm thiên hạ sẽ là ai, còn có chức vị tân Đại tổng quản cung vua rơi vào tay ai, tất cả đều sắp được ấn định rồi.
Có lẽ, cái duy nhất còn trì hoãn chính là, người đứng đầu hậu cung sau này sẽ là ai…………
*****
Kim Loan điện, phía tây cửa điện.
Kiều Hàm dìu đỡ phu quân, nhẹ giọng trách cứ: “Chàng làm sao vậy? Tam muội còn ở bên kia, mà chàng nói với muội ấy muốn cùng ta nói mấy câu xong đưa ta qua bên này, muội ấy sẽ nghĩ thế nào? Còn tưởng rằng chúng ta có gì đó không thể nói trước mặt muội ấy chứ!”
Dương Liệt nhìn lướt qua mấy vết thương trên người, cầm lấy bàn tay thê tử, khẽ cười khổ.
Kiều Hàm cảm giác bàn tay quấn toàn băng của phu quân mình cơ hồ ướt đẫm mồ hôi lạnh, nàng cả kinh: “Liệt ca, chàng có chỗ nào không khỏe sao?”
Dương Liệt nói: “Thái y tốt nhất thiên hạ đều ở trong cung, vừa rồi đã xử lý vết thương giúp ta nên không còn gì đáng ngại nữa.

Ta mặc dù không thân thiết lắm với tam muội, nhưng thường nghe nàng nói muội ấy rất tốt, sau khi nàng xuất giá luôn đối đãi với mẫu thân nàng như mẹ đẻ, ta nghĩ muội ấy sẽ không hay để bụng vậy đâu”
“Đúng vậy” Kiều Hàm lúc này mới thoáng thả tâm, nghĩ lát xong nói: “Nhắc đến thương thế, thật ra thương thế của thái tử và Duệ vương so với chàng nặng hơn nhiều, đặc biệt là Duệ vương”

Dương Liệt khoát tay, giảm thấp thanh âm: “Hàm nhi, chúng ta không thể phán xét gì về hai người đó được đâu, ai cũng không dễ chọc hết, ta đêm qua đã phát giác ra một chuyện kỳ lạ”
Kiều Hàm cả kinh, cảm giác lạnh hết sống lưng: “Kỳ lạ? Liệt ca, chàng đừng làm ta sợ, chẳng lẽ chàng nhận ra manh mối biết người làm chủ ám sát là ai?”
Dương Liệt day trán, giọng ão não: “Ta làm sao có năng lực đó được chứ? Nhân sự trong cung này biến hóa phức tạp, không phải chuyện mà ta và nàng có thể hiểu.

Nàng có nhớ ta từng nói với nàng, là ta võ công tuy tốt, nhưng nếu gặp cao thủ hoặc bị vây khốn thì lại không thể phát huy.

Sư phụ của ta nói ta không phải kỳ tài học võ, bèn dạy cho ta một chút kỹ năng”
Kiều Hàm cười khúc khích: “Chàng nói chàng có thể nhìn ra tu vi võ công chân chính của một người, chàng nói đây không phải là điều ai cũng có thể làm, chỉ cao thủ mới có thể, mà chàng một tên du thủ du thực lại có thể nhìn ra.

Nhưng cái này thì liên quan gì đâu, chàng nói điểm gì kỳ lạ cơ?”
“Ừm”, Dương Liệt giảm thanh âm đến mức thấp nhất: “Đêm qua…Thái tử vẫn chưa dốc hết sức ra ngăn địch đâu”
Kiều Hàm khẽ thốt lên một tiếng: “Này……”
Dương Liệt cười khổ nói: “Này cũng không sao, mà kia…….cả Duệ vương cũng thế”
Kiều Hàm chấn động, đêm qua cả đám lâm vào tình cảnh nguy hiểm, bị người ta bắt giết, người tới cứu giá, vậy mà tất cả đều đem võ công của mình giấu đi là sao?
“Cho nên, đợi việc ổn thỏa, ta và nàng lập tức phải quay về Bắc địa.

Hàm nhi, nàng có từng nghĩ tới nếu ngày sau thái tử kế vị, Nhị muội của nàng sẽ là Đông Lăng hoàng hậu, nàng sau lưng giúp đỡ Tam muội nếu Nhị muội nàng truy cứu tới……….”
Kiều Hàm cắn môi: “Vị trí đó vốn nên là của Sở nhi.

Thái tử nếu đăng quang ngôi vị hoàng đế nhất định sẽ đối tốt với Tam muội, ta và chàng tất nhiên cũng không cần sợ……..”
“Nàng đừng quên, Tam muội nàng lúc đó đã là Duệ vương phi”
Kiều Hàm ngẩn ra, thì thầm: “Hay là bảo Duệ vương lên làm hoàng đế đi.”
“Vậy cũng được sao?”, Dương Liệt thở dài: “Không nói Duệ vương khó lòng quân lâm thiên hạ, cho dù có thể, trải qua sự việc đêm qua, nàng nghĩ hắn còn đối tốt với Tam muội được nữa ư? Ta và nàng đều biết lúc đó giữa thái tử và tam muội đã xảy ra chuyện gì mà!”
Thái tử đã hôn Kiều Sở! Kiều Hàm sửng sốt, theo bản năng nhìn Kiều Sở, chỉ thấy Kiều Sở lúc này đang dựa vào một gốc cây phượng hoàng, lá trên cây đã rụng gần hết, trên cành chỉ còn đọng lại những hạt tuyết rơi đêm qua.
Ánh mắt Kiều Sở bình thản lại mang theo một chút tiêu mịch.
Quần áo muội ấy đang mặc trên người chính là xiêm y mấy năm trước khi nàng xuất giá đã đem cho, quần áo không được dày nên Kiều Sở có vẻ rất lạnh, nhưng lại không tự ôm lấy mình, trái lại thẳng tắp đứng ở nơi đó.
Kiều Hàm đột nhiên nhớ lại, từ năm Tam muội được mười hai tuổi, trong trí nhớ dường như chưa từng nhìn thấy muội ấy chân chính cười một lần nào, tuy thường cười, nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt.
Chính mình thường bắt gặp muội ấy dưới những đêm trăng, một mình đuổi theo đám gia súc băng qua tố mạc đến những nơi rất xa.

Dường như Kiều Sở không thích ở cùng ai, chỉ thích cùng dương đà làm bạn.
Kiều Hàm nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, đột nhiên lại thấy một kiện áo choàng phủ lên người Kiều Sở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play