Giờ ngọ hôm sau ở phủ thái tử nghênh đón hai sự kiện.
Một là về hôn sự của Cửu hoàng tử Hạ vương, ngày tiến hành đã được ấn định, hôm nay theo lệ liền có thánh chỉ tới truyền báo.

Thời gian là vào năm ngày sau.
Còn hai chính là Duệ vương và Duệ vương phi lại thần bí tới chơi.
Đây là điều mà Kiều Mi không thể nào ngờ đến được.
Thời điểm cùng Thượng Quan Kinh Hồng và Kiều Sở chạm mặt ở đại sảnh, trong lúc Thượng Quan Kinh Hạo mâu hàm ý cười hời hợt đánh giá hai người bọn họ thì đầu óc nàng đã có chút mờ mịt.
Cứ nhìn theo cử chỉ là biết ắt hẳn là Kiều Sở rất được Thượng Quan Kinh Hồng sủng ái, nàng trông Kiều Sở tốt như vậy.
Nàng quả thật không thể lý giải nổi tâm tình của chính mình lúc này.
Nàng từ nhỏ đã là người kiêu ngạo, luôn nghĩ rằng chỉ có người tài giỏi nhất mới xứng đáng với nàng.

Nhưng hồi tưởng lại những việc đã xảy ra từ khi nàng đến Triêu Ca, qua những lần chạm mặt ngắn ngủi, nàng thế nhưng lại đối với hắn nảy sinh cảm giác khác thường, đặc biệt cảm giác đó lại càng thêm mãnh liệt từ sau khi nàng từ vách núi ở bãi săn trở về……..
Cho dù hiện tại hắn đã là hoàn toàn vô vọng hay còn có cơ hội tái khởi nữa hay không.

Nguyên lai sự việc đã sớm được ấn định như thế.
Nguyên lai người năm đó đến Bắc địa chính là hắn.
Nàng tổng vẫn luôn hy vọng phu quân của mình sẽ là người đứng ở vị trí cao nhất thiên hạ.
Mà nay, nàng mặc dù đối với hắn có tình, nhưng tình cảnh của hắn quả thật không khỏi khiến cho người ta phải e ngại.
Nhất là sau khi ăn một cái tát của Thượng Quan Kinh Hạo, nàng càng hiểu được quyền lực quan trọng đến mức nào, Thượng Quan Kinh Hạo là thiên chi kiêu tử, vui cười giận mắng, cũng chỉ bởi vì hắn có quyền lực trong tay.
Nhưng nàng vẫn không thể nhịn được động tâm đối với Thượng Quan Kinh Hồng, cũng càng thêm oán hận Kiều Sở.
Mà nghe ngữ khí của Thượng Quan Kinh Hạo thì có lẽ Thượng Quan Kinh Hồng cũng không biết người năm đó cứu hắn trong Văn lâu rốt cuộc là ai.
Cho nên trong lòng Thượng Quan Kinh Hồng, nàng vẫn luôn có một vị trí đặc biệt.
Vài lần tiếp xúc với hắn, hắn đều đối đãi với nàng rất ôn nhu.
Huống chi người năm đó bầu bạn bên hắn mấy tháng ở Bắc địa vốn chính là nàng chứ không phải Kiều Sở.
Nhưng lúc này nàng nên làm thế nào.
Nàng thì đã thành thân, còn hắn thì tiền đồ ảm đạm.
Chính lúc nàng đang một đống hỗn độn suy nghĩ, bên tai nghe Thượng Quan Kinh Hạo nhấp trà cười hỏi: “Hôm nay Bát đệ cùng….Kiều phi đại giá tới đây, không biết là có điều gì muốn chỉ giáo?”
Thượng Quan Kinh Hồng cũng nhẹ nhàng cười, giống như thâm cừu trước đây nay đã mất đại hận: “Là vì Kiều Sở bỗng nói nhớ Thái tử phi cho nên thần đệ mới đưa nàng tới chơi.

Dù sao tỷ muội hai người xuất thân từ một nhà, mà ngày thường cơ hội gặp mặt lại không được nhiều cho lắm”
“Ân, hẳn là vậy” Khóe miệng Thượng Quan Kinh Hạo nhếch lên, ánh mắt chậm rãi rơi xuống trên người Kiều Sở.
Nói cho cùng thì công phu nhẫn nhịn của Kiều Sở vốn không thể nào mà giỏi cho bằng Thượng Quan Kinh Hồng được, hơn nữa Thượng Quan Kinh Hạo cùng thái tử phủ gợi lại cho nàng đoạn hồi ức kinh hoàng, vì thế nếu không phải là có lý do thì Kiều Sở hôm nay tuyệt đối sẽ không đến phủ thái tử này làm cái gì.

Nàng lập tức lảng tránh ánh mắt của Thượng Quan Kinh Hạo, nhìn Kiều Mi nói: “Tỷ tỷ, những chuyện mà gia cùng thái tử gia nói đều không phải là chuyện mà nữ nhi chúng ta có thể hiểu được, chi bằng tỷ muội chúng ta lánh ra ngoài đi dạo tâm sự vài câu có được không?”
Kiều Mi biết ánh mắt nửa tà nịnh của Thượng Quan Kinh Hạo thủy chung vẫn dán trên mặt Kiều Sở, trong lòng nàng cười lạnh, lại biết vô sự bất đăng tam bảo điện (không có việc thì cũng chẳng đến làm gì), cũng không biết việc này rốt cuộc là dừng trên đầu mình hay là Thượng Quan Kinh Hạo, vì thế liền đáp ứng: “Như thế rất tốt”
Kiều Sở cười, tùy theo liếc nhìn Thượng Quan Kinh Hồng một cái, Thượng Quan Kinh Hồng gật đầu cười khẽ: “Đi đi, ta ở chỗ này chờ nàng, phủ Nhị ca thủ vệ sâm nghiêm, nàng cũng không việc gì phải sợ, ở trong này nàng tuyệt đối sẽ được an toàn”
Hắn nói xong thản nhiên nhìn Thượng Quan Kinh Hạo: “Thần đệ nói có đúng không, Nhị ca?”
Vương Mãng vốn sau khi hạ triều cũng đã theo Thượng Quan Kinh Hạo trở về, vẫn ngồi bồi ở một bên, lúc này nghe câu chữ bóng gió mỉa mai của Thượng Quan Kinh Hồng trong lòng liền phát hỏa, muốn mở miệng bắt bẻ hắn, dù sao người nam nhân này hiện tại đã thất thế nên hắn cũng chả việc gì phải sợ nữa.
Nào ngờ Tào Chiêu Nam lập tức nghiêm khắc liếc hắn một cái, hắn giật mình, lại thấy khóe miệng Thượng Quan Kinh Hạo thủy chung vẫn mỉm cười, vì thế mới không dám lên tiếng.
Đúng vậy, để xem ai mới là người cười sau cùng.
*****

Nghe Kiều Sở nói ra ý đồ của mình, quả thật Kiều Mi phải kinh hãi.
Thì ra mục đích hôm nay Duệ vương và Duệ vương phi tới chơi chính là đến tìm nàng.
Nàng lạnh lùng cười, giương ngón tay sơn móng màu đỏ tươi chỉ thẳng mặt Kiều Sở: “Tiểu tiện nhân, ngươi dựa vào cái gì mà muốn cùng ta cò kè mặc cả? Ta mặc kệ ngươi muốn dùng cái gì để trao đổi, ta tuyệt đối sẽ không cầu mẫu thân lấy tuyệt nhan đan cho ngươi, ngươi chớ quên độc của ta vẫn còn trong người ngươi”
Kiều Sở cũng không nổi giận, chỉ nhợt nhạt cười nói: “Tỷ tỷ cũng chớ quên phu quân Kiều Sở là ai, độc của ngươi hắn đã sớm thay ta giải, về phần ngươi, ta thấy độc mà ngươi bị Phương Kính hạ đó mới chính là một cái đại phiền toái”
Kiều Mi nghe vậy lập tức run lên, thất thanh hỏi: “Phương Kính chính là người của Duệ vương?”
Kiều Sở tất nhiên là sẽ không trả lời vấn đề này, chỉ tiếp tục cười: “Theo như gia nhà ta tính toán thì độc của tỷ tỷ cũng sắp đến lúc phát tác, hôm nay mới đưa Kiều Sở đến, mục đích là muốn thay tỷ tỷ giải độc.

Nhưng hết thảy mọi thứ trên đời này đều nên dùng đồng giá mà trao đổi, thứ Duệ vương muốn chính là Tuyệt nhan đan, còn thứ mà ngươi cần chính là thuốc giải độc.

Ở đây còn có cả phong thư của Duệ vương, là Duệ vương ủy thác ta giao cho tỷ tỷ.

Sinh mệnh rất đáng quý, Kiều Sở cũng không phiền tỷ tỷ, để tỷ tỷ có thời gian suy nghĩ thấu đáo”
……….
Sau khi trở lại đại sảnh, những người xung quanh nói những gì, đến một chữ cũng không thể lọt vào tai Kiều Mi, nàng miễn cưỡng thu lại tinh thần tiễn khách, sau đó vội vàng quay về phòng.

Thượng Quan Kinh Hạo đối đãi lạnh nhạt với nàng cho nên cũng không gọi nàng đến cùng dùng bữa hay làm cái gì cả.

Nàng cảm thấy cả người đều lạnh như băng, giống như chất độc đã ngấm lên tâm phủ, chiếm lấy cuống họng của nàng, khiến cho nàng muốn thở cũng không thể thở nổi.
Tâm lại bắt đầu bi thương, nàng đối Thượng Quan Kinh Hồng thế nào, mà hắn lại nỡ đối đãi với nàng như vậy?
Cuối cùng, nàng cắn răng một cái, rút ra thư tín, nội dung bên trong lại lần nữa khiến cho nàng phải chấn động.
Đương nhiên lúc này nàng cũng không thể biết được, rằng những việc mà nàng sắp sửa làm đây sẽ là một trong những nguyên nhân dẫn đến một sự kiện trước đại hôn ngày đó của Hạ vương.
*****
Ban đêm, canh ba.
Kiều Mi không đốt nến, việc nàng có sân viện tách biệt như thế này hóa ra lại là một lợi thế.

Những nô phó nha hoàn hầu bên ngoài đã sớm bị nàng mượn cớ điều lui đi.
Nàng tiến tới bên cửa sổ, lần nữa đem con hắc điểu ra khỏi lồng, cẩn thận buộc một phong thư vào chân nó, sau đó theo cửa sổ mở phóng ra ngoài.
……
Con hắc điểu lao vào trong bóng tối, rất nhanh đã bị đêm đen nuốt chửng.
Nhưng thời điểm con hắc điểu vừa bay ra khỏi phủ thái tử, liền bị một con ám tiễn bắn rơi.
Tất nhiên chuyện đó Kiều Mi không có thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play