Nàng không biết vì sao lúc này lại nghĩ đến hắn, rõ ràng trôi qua bao nhiêu ngày này, cả giọng nói lẫn dáng điệu của hắn đã dần mờ nhạt trong tâm trí, cho dù nàng ở nơi này cũng chẳng khác gì cái lồng giam, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới hắn sẽ đến cứu nàng.

Hắn nhất định là đang rất giận nàng.

Có lẽ giữa bọn họ đã hoàn toàn kết thúc rồi.
Mấy ngày nay nàng quả thực rất tuyệt vọng, nhưng cũng vẫn mang hy vọng có thể tìm được Tứ Đại, Mỹ Nhân rồi cùng nhau trốn đi.
Nàng tận lực không chống đối với Thượng Quan Kinh Hạo cũng là để có thể tranh thủ thêm một chút thời gian, nhưng hôm nay……………
Nàng đau đến mức không thốt nên lời, nhắm mắt lại, tay chậm rãi lần mò lên đầu, sau đó cắn răng chịu đựng đau đớn, yếu ớt nói: “Vị cô cô này……..ta hiện giờ chật vật, ngươi có thể bảo hai tỳ nữ ra ngoài lấy thêm thuốc được không……..”
Y nữ kia nhíu mày nhìn nàng, nhìn hạ thân nàng một đống hỗn độn, nghĩ tới mạng mình đang nằm trên tay nữ nhân này, thật khiến bà ta vừa là sợ hãi, đáy lòng lại ẩn ẩn có chút chán ghét, nhưng trên mặt lại cực kỳ cung kính, bảo hai tỳ nữ kia ra ngoài.
“Cô cô, ta cầu xin ngươi, cầu ngươi hãy nói với thái tử, nói thân mình ta không ổn, không thể uống thuốc nữa, ta van cầu ngươi, lương y như từ mẫu………..”
Y nữ đem bát thuốc phóng tới tiểu án bên giường, đang nâng Kiều Sở dậy, lại nghe giọng nàng suy yếu van cầu mình, bà ta nhìn chằm chằm đôi môi nứt nẻ nhợt nhạt không chút huyết sắc của nàng, ngực áo dính vết thuốc đổ, trong lòng lại nổi lên chán ghét, ngoài miệng chỉ nói: “Điện hạ đã vì phu nhân mà dùng bách thảo hoàn, lại dùng cả sâm ngàn năm trân quý, thêm cả dược ôn hòa của lão thân, phu nhân gắng nhẫn nhịn uống xong bát thuốc này thì sẽ bớt thống khổ, ngươi hiện nay ngàn vạn lần không nên động đậy, tác động đến tâm mạch sẽ không tốt”
Tuy bà ta không biết thân phận của Kiều Sở, nhưng lại biết rõ là thái tử không thích đứa bé trong bụng nàng, nên đương nhiên là sẽ không nương tay, mới vừa rồi Kiều Sở không chịu hợp tác, bà ta liền sai hai tỳ nữ giữ chặt lấy nàng, banh miệng nàng ra rót thẳng dược xuống cổ họng.
“Được….”
Bà ta đang định cầm bát thuốc lên thì đã thấy Kiều Sở nước mắt tràn mi, vẻ mặt tuyệt vọng, run run nói: “Cô cô, ta còn có một câu nữa muốn nói, ta nói xong câu này rồi sẽ…..uống thuốc, ta………..”
Y nữ càng thêm mất kiên nhẫn, nhưng thấy giọng nàng suy yếu, nửa ngày cũng không phát ra lời, vì thế mới cúi đầu áp tai tới bên miệng Kiều Sở để nghe cho rõ…nhưng vẫn không nghe thấy nàng nói cái gì, trái lại cảm giác sau lưng có một trận kình phòng bạt tới, bà ta còn chưa kịp phản ứng thì gáy đã truyền tới một trận đau đớn, đôi mắt kinh hoàng nhìn máu từ trên cổ mình nhỏ xuống người nữ nhân đã ngồi thẳng trên giường.

Bà ta đau đớn há mồm muốn la lên, nhưng miệng đã bị một bàn tay gắt gao bụm chặt, bà ta vươn tay mò mẫm lên vết thương trên cổ, đột nhiên một trận choáng váng tối tăm mặt mũi ập đến, thân thể mềm nhũn ra…..
“Cô cô, có cần chúng ta vào hỗ trợ hay không?”
Nghe trong phòng có tiếng động, thanh âm hai tỳ nữ liền từ ngoài cửa truyền đến.
……
Kiều Sở dùng chút sức lực cuối cùng đẩy thân thể bất động của y nữ ra khỏi người mình, bàn tay vô lực run rẩy chậm rãi ấn lên yết hầu, làm theo phương pháp giả giọng mà Đông Ngưng đã dạy nàng, nói: “Không có ta gọi…..ai cũng không được tiến vào”
“Vâng”
Kiều Sở đã làm xong hết thảy, cơ hồ một chút tàn sức cũng chẳng còn, trước mắt tối sầm, hạ thân đã đau đến mức tê dại, nàng cắn răng rút cây trâm trên đầu đâm vào cổ tay mình, ngay lập tức cảm thấy thần trí thanh tỉnh đi một chút, nàng gắng hết sức kéo bao khố lên, sau đó dựa người vào đầu giường, che miệng bật khóc.
Đứa nhỏ kia đã chết rồi, chính là nàng vẫn không chịu từ bỏ hy vọng, mới giết người………….

Nàng sợ hãi nhìn cây trâm cài cắm vào sau gáy của phụ nhân, phụ nhân chết không nhắm mắt, đôi mắt mở to trừng nàng.
Nàng giết người rồi………
Nàng như người mất hồn nhìn chằm chằm phụ nhân nằm trên đất, cả người co rúm, run lẩy bẩy, bàn tay lại vẫn theo bản năng nắm thật chặt cây trâm……..
*****
Phủ thái tử, đại sảnh.
“Người ngay không nói tiếng lóng, cô thật rất tò mò, lần này ngươi làm như thế rốt cuộc là vì cái gì”
“Thần đệ nghĩ là mình đã giải thích rất rõ, thần đệ nghi trong phủ Nhị ca có thích khách.

Thần đệ thà rằng làm mất lòng Nhị ca, cũng muốn bảo hộ Nhị ca an toàn”
Thượng Quan Kinh Hạo không đáp lại, liếc mắt nhìn đèn đuốc sáng trưng, phần đông binh sĩ đang bao vây ở ngoài sân, trong số đó có người của hắn, cũng có người của Thượng Quan Kinh Hồng.
Lúc này, có người từ trong viện bước vào, chính là Vương Mãng.
Hắn thi lễ với Thượng Quan Kinh Hồng, sau đó lôi ra một phong thư đưa cho Thượng Quan Kinh Hạo: “Điện hạ, đây là vừa rồi khi Vương Mãng vừa xuất môn đã nhận được”
Thượng Quan Kinh Hạo không sốt ruột đọc thư, đuôi mắt xẹt qua Tào Chiêu Nam, Tào Chiêu Nam khẽ gật đầu.
Tào Chiêu Nam quả nhiên là người lão luyện.

Lúc thấy Vương Mãng xuất hiện thì Thượng Quan Kinh Hạo đã hiểu được, phủ thái tử rất lớn, Thượng Quan Kinh Hồng đem quân bao vây thì cũng phải mất một khoảng thời gian, chính trong khoảng thời gian này Tào Chiêu Nam đã đi trước một bước, để Vương Mãng từ một tiểu môn trong phủ ra ngoài, tiến đến hoàng thành……
Nói cách khác, hoàng đế rất nhanh sẽ có mặt.
Lúc này lại nghe Thượng Quan Kinh Hồng nói: “Thần đệ xin được hiệp trợ Nhị ca lục soát trong phủ bắt thích khách”
“Nhận được thịnh tình của Bát đệ, mặc dù trong mắt người ngoài thì chính là Bát đệ đang vô duyên vô cớ gây sự, nhưng ca ca nhất định đáp ứng, Bát đệ cứ an tâm chờ một chút nữa đi, đợi phụ hoàng lại đây rồi chúng ta sẽ tiến hành lục soát phủ”
Hắn nói xong quả nhiên thấy sắc mặt Thượng Quan Kinh Hồng thay đổi, khóe miệng hắn giương lên khó thấy rõ, tùy theo hủy bức thư đi.
Trong lòng hắn chợt nặng trĩu.
Một cảm giác rợn người đã lâu không gặp đột ngột đánh tới.
“Hoàng thượng giá đáo, liễn giá đang dừng trước đại môn, thỉnh thái tử điện hạ và Duệ vương ra ngoài tiếp giá”
Ngoài viện, giọng của Mạc Tồn Phong truyền đến.
Thái tử cau mày, sắc mặt âm hàn, đột nhiên nhỏ giọng phân phó Tào Chiêu Nam mấy câu, nhất thời cũng không thèm nhìn Kiều Mi một cái, trực tiếp hất tay nàng ra, sau đó liền đi thẳng ra ngoài.

Thượng Quan Kinh Hồng đỡ lấy Kiều Mi đang lảo đảo chực ngã về phía mình, Kiều Mi nhỏ giọng cảm tạ.

Thân ảnh Thượng Quan Kinh Hồng chợt lóe, đã nhảy tới chắn phía trước Tào Chiêu Nam đang vội vã đi về phía cửa: “Tào tổng quản gấp như vậy là muốn đi đâu?”
Tào Chiêu Nam hơi chấn động, Thượng Quan Kinh Hạo trong mắt lạnh lùng: “Bát đệ, lòng khoan dung của cô cũng có giới hạn”
Hắn động thủ đi chụp cánh tay của Thượng Quan Kinh Hồng, nhưng Thượng Quan Kinh Hồng lại nhanh hơn một bước, ghé đầu đến bên tai hắn: “Nguyên lai nàng thật sự đang ở chỗ này”
Thượng Quan Kinh Hạo nghe vậy cả kinh, vậy là Thượng Quan Kinh Hồng đã biết?
Vừa rồi trong thư ghi: Duệ vương đã biết Kiều Sở đang ở trong phủ thái tử.
Hắn nghĩ đến cái gì, ánh mắt chợt trở nên tàn bạo: “Bức thư đó là do ngươi viết, ngươi cố tình thử cô?”
Thanh âm của Thượng Quan Kinh Hồng cũng đồng dạng rét lạnh: “Phải, chính là do ta viết, không phải cơ sở ngầm của ngươi.

Ta vẫn một mực suy tính, không biết là ngươi sẽ đem nàng giấu ở nơi nào, là biệt trang, ở một nơi khác hay là trong phủ thái tử rộng lớn này?”
“Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, theo như tính cẩn thận của Nhị ca, ta đoán ngươi chỉ có thể nhốt Kiều Sở ở phủ thái tử hoặc biệt viện.

Trước khi xuất phát đến đây, ta đã để Ngũ ca và lão Cửu đến lục soát hai cái biệt viện của ngươi, nếu là Ngũ ca và lão Cửu thì hộ vệ của ngươi sẽ không dám ngăn cản!”
“Ta đã tính toán lộ trình hoàn hảo, bọn họ lúc có lẽ đã đi vòng trở về, chờ ở phía sau phủ thái tử.

Nếu đến thời gian ước định mà ta vẫn không nhận được tin tức từ bọn họ thì điều đó có nghĩa là Kiều Sở không có ở biệt viện”
“Nhị ca là thiên chi kiêu tử, nào có sợ qua cái gì? Nhưng vừa rồi khi nhìn ngươi xem thư, thần đệ nhận thấy rõ ràng trong mắt ngươi là lo lắng.

Ta dám khẳng định, Kiều Sở đang ở trong này.

Ngươi lúc đầu không hề biết mục đích ta đến đây, mới vừa rồi ngươi lại đoán ta tất là muốn phụ hoàng tận mắt nhìn thấy ta tìm được Kiều Sở trong phủ, ngươi mới….luống cuống.

Phủ thái tử có rộng lớn, có nhiều chỗ bí mật thế nào đi nữa, nhưng ta không tin ta lục soát từng tấc đất, lại tìm không ra người! Ngươi muốn đưa nàng đi nơi khác ư, ngươi tưởng vệ binh của ta và ngươi đang giằng co bao vây dày đặc bên ngoài, người của ta lại có thể dễ dàng để cho các người đem một người ra ngoài được ư?”

Tuy thanh âm của hai người rất thấp, nhưng cả Tào Chiêu Nam lẫn Kiều Mi đều nghe thấy rất rõ ràng, thâm tâm Kiều Mi kinh hãi, đáy lòng Thượng Quan Kinh Hạo cũng chấn động, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh: “Là ngươi cố ý để Vương Mãng thuận lợi tiến cung, ngươi muốn để cho phụ hoàng tận mắt chứng kiến ngươi tìm được Kiều Sở trong phủ của cô!”
Thượng Quan Kinh Hồng cười khẽ, từ chối cho ý kiến, oán hận sát ý trong mắt lại càng tăng, cũng không có ý che giấu.
“Lão Bát, phụ hoàng như thế nào sẽ tin tưởng là ngươi thuần lương, ân?!” Trong mắt Thượng Quan Kinh Hạo cũng thế, hai người đều biết đối phương không có lúc nào không nghĩ đến việc đem người kia kéo xuống khỏi ngôi cao, đem đối phương tàn bạo giết chết.
Thượng Quan Kinh Hạo trái lại lúc này càng thêm bình tĩnh, cau mày cười nói: “Thượng Quan Kinh Hồng, lúc này ngươi đem mọi chuyện nói ra chính là vì ngươi không nghĩ sẽ lục soát phủ.

Để cô đoán xem, có phải là vì ngươi biết rõ, nếu Kiều Sở bị tìm thấy ở trong này, cô tuy là sẽ bị phụ hoàng trách phạt một chút, nhưng Kiều Sở thì sao? Phụ hoàng hội như thế nào còn có thể để cho một nữ nhân không sạch ở lại bên cạnh ngươi? Vô luận là nàng muốn hay không muốn thì chờ đợi nàng vẫn là ba thước lụa trắng.

Hoàng tôn? Không lẽ thiên hạ này chỉ có một mình nàng mới có thể sinh hoàng tôn sao? Thế nào, cô đoán đúng tâm tư của ngươi chứ?”
Khóe miệng hắn cầm giữ ý cười, hài lòng nhìn thấy bả vai Thượng Quan Kinh Hồng khẽ run lên khi hắn nói đến hai chữ không sạch, sau đó liền thấy mâu quang Thượng Quan Kinh Hồng tối sầm lại, chặt chẽ dừng trên người mình: “Nhị ca, ngươi cho quyền lựa chọn nằm trên tay ngươi ư? Phải, ta không tính sẽ để cho phụ hoàng nhìn thấy ta tìm ra Kiều Sở ở trong này, nhưng ta hiện tại muốn ngươi phải lập tức giao nàng ra.

Nếu thái tử gia ngươi không đồng ý thì chúng ta liền thử, ta lục soát phủ, ngươi chịu trách nhiệm, thử xem ai bất lợi hơn ai.

Ta chỉ hỏi ngươi một câu, đồng ý hay vẫn là không đồng ý?”
“Phụ hoàng vừa đi, ta lập tức thả nàng!”
“Không, Thượng Quan Kinh Hồng là kẻ tiểu nhân, có điều Nhị ca ngươi…….cũng không phải quân tử.

Ta sao có thể dám chắc ngươi sau đó sẽ thả người, ta hiện tại là muốn ngươi phải lập tức giao nàng ra, ta muốn tận mắt nhìn thấy nàng và hai cái nha đầu rời đi!”
“Ngươi điên rồi, phụ hoàng đang ở bên ngoài, sao có thể giao người?”
“Dịch dung”
“Dịch dung? Ngươi sớm đã tính toán rồi, nhưng ngươi chớ quên phụ hoàng xuất cung luôn luôn có Hạ Hải Băng đi theo, hắn nhìn một cái là có thể nhận ra ngay”
“Nhưng nếu…..Là Hạ Cửu lấy danh nghĩa thích khách đem các nàng áp giải ra ngoài thì sao?”
*****
“Sở Sở”
Khi thanh âm trầm thấp bi thương vang lên bên tai, Kiều Sở mở choàng mắt ra, đập vào trước mắt nàng là bóng tối mờ mịt, chỉ dựa theo bản năng nắm chặt lấy trâm cài tóc, đâm lung tung về hướng phát ra âm thanh.
“Con của ta, không được lại gần, đứa nhỏ, con của ta……….”
“Ta đã tới chậm, xin lỗi……….” Người nọ nói được một tiếng, lời đã tắc nghẹn nơi cuống họng, hắn không cần tốn nhiều sức lực đã có thể đánh rớt cây trâm trên tay nàng, một tay kéo nàng vào trong ngực: “Sở Sở, là ta, đừng sợ, đứa bé không có việc gì, ta sẽ không để cho hài tử của ngươi xảy ra chuyện, chúng ta trở về sẽ thỉnh đại phu giỏi nhất đến cứu nó.

Ngoan, để yên cho ta đội mặt nạ giúp ngươi, ta………..thất lễ, thay ngươi đổi y phục.

Đã có người tìm được hai nha đầu của ngươi rồi, ta đây liền mang ngươi đi……..”
“Đứa nhỏ không việc gì? Tứ Đại Mỹ Nhân không việc gì?”
Kiều Sở chấn động, phút chốc trong người như được rót vào một chút khí lực, cho dù cực kỳ ít ỏi, nàng cũng từ trong mơ hồ nhìn rõ được gương mặt của nam nhân trước mắt: “Thượng Quan Kinh Thông?”
Gương mặt tuấn tú của Hạ vương lại hơi nhăn nhó, hai tròng mắt đỏ thẫm, hiển nhiên là đang vô cùng thịnh nộ, hắn lau đi khóe mắt ướt át, môi khẽ chạm vào trán nàng, nhanh chóng lục lọi trong bao đồ đạc đã sớm chuẩn bị từ trước, lôi ra đồ vật này nọ………
“Ta….tự thay”
Hạ vương lập tức quay người sang chỗ khác, Kiều Sở run rẩy cởi y phục ẩm ướt trên người ra, trên tay lại đột nhiên lạnh lẽo, một giọt lệ lăn ra từ hốc mắt.
Vì sao mỗi lần nàng gặp chuyện thì người xuất hiện luôn luôn là hắn, không phải ai khác, không phải Thượng Quan Kinh Hồng……
******
Đại sảnh.
Nằm trên mặt đất, ngưng mắt nhìn theo thân ảnh càng lúc càng đi xa, nam nhân thiết mặt mỉm cười, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Kết quả này hắn đã sớm dự liệu.
Bản trượng thật mạnh đánh vào trên người, là Tào Chiêu Nam đang chấp hình theo mệnh lệnh của hoàng đế.

Mọi người đứng ở bên cạnh, Trữ vương cùng đám người liên can của Duệ vương phủ đang quỳ trên mặt đất.
Chấp hình xong, hắn phải đi tìm nàng.
Hoàng đế nổi giận, những lời của hoàng đế vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Hừ, thích khách?! Hải Băng, ngươi mau qua bên kia nhìn xem lão Cửu đang làm cái quỷ gì.

Lý nào phủ thái tử không có hộ vệ, còn cần ngươi phải điều động binh lực đến như thế.

Lão Bát, trẫm cho dù có bệnh, cũng chưa đến mức hồ đồ! Ngươi có được binh quyền trong tay liền thao túng huynh đệ hướng Nhị ca ngươi khiêu khích, nếu lần này trẫm không ngăn lại, có phải ngươi liền cho rằng trẫm đã cam chịu sửa lập ngươi làm thái tử hay không, ngươi thay đổi rồi, ngươi thậm chí còn không thể đợi được, trẫm chậm chạp không bày tỏ thái độ, ngươi đã muốn sốt ruột, ngươi đây là đang muốn thử ai!”
“Trẫm hôm nay sẽ thu hồi lại binh quyền của ngươi.

Kinh Hạo, binh quyền tạm thời do ngươi tiếp quản.

Phạt một trăm trượng để răn đe, ngày sau nếu có tái phạm, trẫm nhất định sẽ không tha cho ngươi, chấp hình xong lập tức hồi Duệ vương phủ, sáng ngày mai ngươi tất cũng không cần thượng triều”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play