Thượng Quan Kinh Hồng, bảo trọng.
Không có lời gì để nói, nhưng cho dù là có, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ gói gọn lại trong một câu này.
Lời nói đêm qua tựa hồ vẫn còn bên miệng, Kiều Sở vỗ về cái đầu nặng nề ngồi dậy, vén màn lên, ánh mắt của nàng rơi xuống chiếc đèn dầu đặt trên bàn, ánh lửa chỉ còn là một đốm lửa nhỏ đã gần như tàn lụi.
Lúc này trời đã sáng trưng.
Một đêm ngắn ngủi, vậy mà cảm giác như đã trôi qua thật lâu, đầu nặng nề, cảm giác cũng không được thư thái cho lắm.
Ánh mắt chăm chú nhìn vào ngọn đèn dầu đặt trên bàn, Kiều Sở thốt nhiên cả kinh, nhận ra đồ vật bài trí trong căn phòng này rất khác thường, đây không phải là Duệ vương phủ!
Nàng nhớ rõ đêm qua nàng còn ngủ trong phòng chính mình ở Duệ vương phủ, như thế nào hiện tại lại………..
Nàng vội vã leo xuống giường, mang giày vào.
Trong lúc tâm tình kích động liền đánh động đến người bên ngoài, cửa lập tức bật mở.
Vào chính là Tứ Đại, Mỹ Nhân.
Hai người thần sắc đều là hoảng sợ, Tứ Đại vội nói: “Chủ tử, rốt cuộc người cũng tỉnh rồi”
Kiều Sở lập tức hỏi: “Đây là nơi nào vậy?”
Mỹ Nhân cười khổ: “Là biệt viện của Duệ vương phủ”
“Biệt viện?”

Một cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng từ đáy lòng lan ra khắp toàn thân, Kiều Sở chợt như ý thức được cái gì, chậm rãi ngẩng đầu: “Rốt cuộc ta đã ngủ bao lâu?”
“Kiều chủ tử, người đã ngủ suốt mười ngày đêm”
Ngoài cửa, lão Thiết thản nhiên đáp.
Kiều Sở vốn đã đứng lên, lúc này liền mạnh mẽ ngã ngồi xuống giường.
******
Các nàng là ngay thời điểm Duệ vương xuất chinh liền bị đưa tới nơi này.
Cả Tứ Đại và Mỹ Nhân cũng bị chuốc thuốc mê, sau khi đến nơi mới tỉnh lại.
Biệt viện các nàng đang ở nằm tại ngoại thành Triêu Ca, là một trong những sản nghiệp của Duệ vương, cho tới nay luôn luôn có nô phó hàng ngày chăm sóc coi quản.
Trong mười ngày này đều có mấy nha hoàn đến phụ giúp Tứ Đại, Mỹ Nhân hầu hạ nàng tắm rửa.
Thượng Quan Kinh Hồng đặc biệt cắt cử lão Thiết ở lại trông coi, còn có khoảng ba mươi ám vệ khác được phân công phụ trách việc bảo hộ, ngoài ra còn có mười vị đại phu nổi danh nhất Triêu Ca được giữ lại, một khi Tứ Đại Mỹ Nhân phát hiện ra nàng có cái gì khác thường liền lập tức truyền đại phu vào khám và chữa trị cho nàng.
……
Giờ ngọ, Kiều Sở đang cùng Tứ Đại và Mỹ Nhân im lặng dùng bữa trong phòng, bên ngoài chợt vang lên giọng nói vừa kính cẩn vừa mừng rỡ của nha hoàn: “Kiều chủ tử, gia đã chiến thắng trở về, trong cung thiết yến tiệc chiêu đãi, gia đã phái xe ngựa tới đón Kiều chủ tử vào cung cùng uống rượu chúc mừng”
Đôi đũa trong tay Kiều Sở rơi xuống đất.
Nàng vốn đang định sau khi ăn cơm xong liền tập trung khí lực nghĩ cách trốn khỏi cái nhà giam này, nhưng Thượng Quan Kinh Hồng lại cao tay hơn nàng.

Trước đó tất cả tâm tư của nàng hắn đều đã đoán ra được hết, âm thầm tính toán thời gian đúng lúc, đem dược chuốc mê cho nàng ngủ hẳn mười ngày.
Tính toán thật cũng quá là chuẩn đi!
Từ lúc nàng tỉnh lại tới giờ bất quá cũng mới chỉ được nửa buổi sáng.
Vậy mà hiện tại hắn đã trở về!
Chuyện của mẫu thân nàng đã được giải quyết xong, quả thật khiến lòng nàng quá đỗi vui mừng, nhưng đồng thời cũng tức giận đến mức khí nóng phải bốc lên trên đỉnh đầu.
*****
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Kiều Sở tiến cung, cũng chẳng phải lần đầu tiên nàng được thưởng thức hoa cỏ trong Ngự hoa viên.
Hoa trong Ngự hoa viên của hoàng cung quả nhiên thập phần rực rỡ xinh đẹp.
Cũng phải, ở trong thiên hạ này thì làm gì có nơi nào có thể so sánh với vương cung? Chính vì vậy mà trong thiên hạ cũng có biết bao nhiêu nam tử muốn quân lâm thiên hạ, lại càng có biết bao nhiêu nữ tử muốn được bay lên trên đầu phượng hoàng?
Cách đó không không xa là cấm quân thị vệ, cứ trăm thước lại có một tốp.
Tứ Đại và Mỹ Nhân đã bị lão Thiết phái người đưa về Duệ vương phủ.
Nghe lão Thiết nói yến tiệc vẫn còn chưa tới giờ bắt đầu, mà yến tiệc này ngoài việc chúc mừng Duệ vương chiến thắng trở về, còn là tiệc thiết đãi dành cho mấy vị khách được Tây Hạ đặc phái đi sứ đến Đông Lăng.

Lúc trước Duệ vương vội vã xuất binh, hoàng đế trong người khi đó còn có bệnh nhẹ, hôm nay đây là cùng nhau chúc mừng.

Hoàng đế thương nhớ Duệ vương, khi Duệ vương vừa trở về Triêu Ca liền lập tức phái người nghênh đón hắn tiến cung.
Quả nhiên là có cung yến, có điều thời gian đã bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay!
Kiều Sở đạm đạm mắt đứng ngắm hoa cho mãn nhãn.
Vừa rồi sau khi xuống xe ngựa, đi qua những cung điện trùng trùng điệp điệp nguy nga rộng lớn, thẳng cho tới Ngự hoa viên, dọc đường đi không ngừng nghe mấy cung nhân hào hứng bàn tán với nhau, nói người Tây Hạ vẫn còn chưa đến, yến tiệc còn chưa mở, hiện giờ hoàng thượng cùng các vị chủ tử, các vị đại nhân đang ở trên điện hầu.
Nàng liền bảo lão Thiết quay trở lại bên cạnh Duệ vương.

Lão Thiết cũng không chần chờ liền rời đi, bởi vì yến hội vẫn còn chưa mở, mà lão Thiết cũng biết rõ chừng nào còn ở trong hoàng cung này thì nàng có chạy cũng không thoát được.

Muốn ra khỏi cung nếu không có người liên quan đi cùng, hoặc không có lệnh bài thì nhất định sẽ bị làm khó.
Sau khi lão Thiết đi rồi, nàng cũng tìm cớ đuổi khéo mấy tỳ nữ đi theo, trong đầu âm thầm tính toán hai con đường.
Một đó là, đợi sau khi yến tiệc kết thúc, trở về Duệ vương phủ đã rồi sẽ tính tiếp, còn hai chính là nấp ở trong hoàng cung và nghĩ cách trốn ra ngoài.
Nhưng cả hai con đường này đều là thiên nan vạn nan.
Nếu trở về Duệ vương phủ, nếu không được Thượng Quan Kinh Hồng cho phép thì nàng căn bản không thể rời khỏi Duệ vương phủ dù chỉ nửa bước.

Mà trốn ở trong hoàng cung cũng không được, trừ phi nàng có thể an toàn trốn ra trước khi bị người lục soát, còn nếu không nhất định vẫn sẽ bị người túm cổ lôi ra ngoài.
Lòng nàng càng thêm phiền não, thật sự là nàng không muốn lần nữa phải đối mặt với Thượng Quan Kinh Hồng, lại càng không muốn dính dáng gì đến những người có liên quan đến hắn.

Nàng hậm hực vung tay áo phất qua một đám hoa cỏ trước mặt, sau đó bước về hướng một trong mấy cánh cổng trong Ngự hoa viên.

Dù sao yến tiệc vẫn còn chưa bắt đầu, hiện giờ nàng bỗng dưng lại muốn đến thăm điện Thường phi một lát.
Còn chưa kịp đi ra ngoài, đã nghe một trận thanh âm nói cười náo nhiệt ở đằng trước vọng tới.
Nàng giật mình lập tức lùi lại tránh sang một bên, định chờ cho mấy người kia đi qua rồi mới ra ngoài, tránh cho phải động chạm với vị chủ tử nào đó trong cung.
“Hoàng tử, nhị vị công chúa, mời đi hướng này, hoàng thượng đang ở trong điện mong chờ các vị”
Một giọng nói lanh lảnh mang theo ý cười thốt nhiên lọt vào trong tai nàng.
Kiều Sở đoán ra được người nói chính là một vị thái giám, trong lòng lại hiếu kỳ: Hoàng tử? Công chúa? Thật không biết là vị hoàng tử và công chúa nào mà lại khiến cho hoàng thượng phải mong chờ? Trừ bỏ mấy người mà nàng nhận thức kia thì trước giờ cũng chưa từng nghe nói đến những hoàng tử hay công chúa nào khác được hoàng đế ưu ái cả.
Lập tức lại nghe được một giọng nam trầm vang lên: “Vậy phiền công công dẫn đường.

Đông Lăng hoàng đế tiếp đãi chúng ta thật quá mức long trọng, mấy ngày này còn đặc biệt cử thái tử điện hạ đích thân nhiều lần đưa chúng ta đi thăm thú phong thổ dân tình ở Triêu Ca”
“Không dám, không dám, là hoàng tử quá khách khí rồi”
“Cũng không ngờ được người chúng ta gặp ngày đó ở trà quán lại chính là thái tử điện hạ” Đột nhiên, một giọng nữ tử cười khúc khích xen vào.
“Tiểu nha đầu, còn không phải người ngươi mong chờ đến tiếp đón chúng ta là Cửu hoàng tử ư, đáng tiếc, nghe nói Cửu hoàng tử nhiễm phong hàn cho nên phải lưu lại trong phủ nghỉ ngơi tịnh dưỡng” Lại là một giọng nữ tiếp lời, giọng nói nghe qua rất dịu dàng nhu hòa.
“Nha, cô cô, người nói bừa, con không có! Con thậm chí còn chẳng biết mặt mũi hắn thế nào, sao có thể nghĩ đến hắn được chứ”
“Công chúa an tâm, Cửu hoàng tử hôm nay cũng đang có mặt ở trong điện, chốc nữa là công chúa có thể cùng ngài ấy diện kiến rồi” Lúc này thái giám kia lại cười khẽ, nói

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play